Người Nhặt Xác Trong Trò Chơi Vô Hạn Lưu

Quyển 1-Chương 2: Học viện Y Hòa Bình

Thấy anh ta đứng ở cửa không nhúc nhích, nam sinh kia mạnh miệng nói: “Đi tìm quản lý ký túc xá đi chứ, sao anh không đi nữa?”

Hoa Hạo Minh lạnh mặt trở về, ngồi ở trên ván giường số 4, vài giây sau mắng một câu thô tục.

Lận Tường không rõ nguyên do, nhìn về phía Hạ Bạch theo bản năng, thấy Hạ Bạch đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

“Làm sao vậy?”

“Yên tĩnh quá.”

Lận Tường nghĩ thầm yên tĩnh ở đâu chứ, sắp ồn muốn chết rồi. Rất nhanh, cậu ấy phản ứng lại, ý Hạ Bạch nói không phải là trong ký túc xá mà là bên ngoài ký túc xá.

Cậu ấy yên lặng lắng nghe, quả nhiên bên ngoài một chút thanh âm cũng không có, cho dù là âm thanh người đi qua rất nhỏ, dường như tất cả âm thanh đều bị thứ gì đó hấp thu hết.

Đây là hành lang ký túc xá tân sinh viên báo danh nhập học đại học, yên tĩnh như vậy cũng quá quỷ dị rồi.

Trước đó cậu ấy còn nghe thấy âm thanh ầm ĩ bên ngoài, không chỉ có tân sinh viên, còn có rất nhiều người lớn trong nhà, hôm nay có thể là ngày ký túc xá náo nhiệt nhất trong năm.

Là bắt đầu yên tĩnh từ khi nào? Vừa rồi ký túc xá của bọn họ đang cãi nhau, có lẽ không ai chú ý tới.

Cậu nam sinh kia còn đang hỏi Hoa Hạo Minh vì sao không đi tìm quản lý ký túc xá, vứt bỏ mặt mũi như thể có thể tìm về được một chút trong truy hỏi.

“Cửa ký túc xá không mở được.” Chị gái ở cửa sầm mặt nói.

Ngoại trừ Hoa Hạo Minh, người trong ký túc xá đều nhìn qua.

Cậu em trai cũng nắm lấy tay nắm cửa muốn mở thử, cậu ta cao hơn chị gái một cái đầu, cao to, lúc dùng sức cánh cửa đều lung lay, nhưng cũng không mở được.

“Sao như vậy được?” Người ba ăn cơm buông đũa, đi tới thử mở cửa, cũng không mở được.

Cậu nam sinh truy hỏi Hoa Hạo Minh kia cũng đi thử, kết quả là như nhau. Cậu ta tiếp tục chất vấn Hoa Hạo Minh: “Có phải anh giở trò quỷ không? Vừa rồi sau khi anh chạm qua nắm cửa, cửa liền mở không được.”

Hoa Hạo Minh không nhìn cậu ta.

Cậu ta nổi giận đùng đùng lấy điện thoại ra, không biết gọi cho ai, khi đang định giơ điện thoại lên bên tai thì cứng đờ mà nhìn chằm chằm điện thoại một lúc.

Những người khác cũng lấy điện thoại ra, Hạ Bạch nhìn chiếc điện thoại bị vỡ màn hình của mình rồi im lặng nhét trở về.

“Không có tín hiệu.”

“Tôi cũng vậy.”

“App cũng mở không được.”

“Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì thế này?”

Lận Tường nhìn về phía cửa sổ, đi qua thử một chút: “Cửa sổ cũng không mở được.”

Sau khi cậu ấy nói xong thì giơ cái ghế dưới giường số hai lên đập kính cửa sổ. Ghế dựa mà Học viên Y Hòa Bình đặt cho ký túc xá là ghế dựa chân thép, một nam sinh một mét tám bảy, cầm hai chân ghế thép đập vào kính thủy tinh.

“Rầm!... kít!...”

Kính thủy tinh hoàn toàn không bị gì.

Sau khi âm thanh va chạm bén nhọn tiêu tan, ký túc xá yên tĩnh không tiếng động.

Ký túc xá yên tĩnh rồi, bọn họ mới biết được bên ngoài có bao nhiêu im lặng, cả thế giới không tiếng người.

Bước vào trước ký túc xá nhìn thấy từng gương mặt vui vẻ, âm thanh hưng phấn, hành lang vô cùng náo nhiệt nhưng đều như thủy triều lui tán.

Hoặc là, trong nháy mắt bọn họ đã bị hút ra từ một thế giới ồn ào náo động, bị cuốn tới một không gian tĩnh lặng nào đó không ai biết.

Lận Tường đi đến bên cạnh Hạ Bạch, hai tay giơ ghế dán vào mép quần chà lau hai cái, rồi lại gần Hạ Bạch thêm chút.

“Xảy, xảy ra chuyện gì thế?” Người phụ nữ căng thẳng bước xuống giường, không ai trả lời bà ta, bà ta chạy đến cửa vừa dùng sức gõ, vừa lớn tiếng hô bên ngoài: “Bên ngoài có người không? Chúng tôi bị nhốt ở bên trong rồi, mở cửa!”

Sức lực của bà ta không lớn bằng mấy nam sinh, thắng ở giọng nói bén nhọn, nhưng vẫn không nhận được bất cứ lời đáp lại nào như cũ.

Bọn họ có thể nghe thấy giọng nói của bà ta, giọng nói truyền đến ngoài cửa lập tức như bị bóng tối vô tận hấp thu.

Lúc này, bên ngoài trời đã sắp tối.

Mặc dù ký túc xá học viện Y Hòa Bình rộng rãi, chín người chen chung một phòng bốn người cũng có hơi chật chội, bọn họ đều tự ngồi ở trên giường, hoặc đứng bên cạnh giường, từng người căng chặt.

“Này, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?” Người ba kia lau mồ hôi trên trán, giọng nói phát run, hỏi.

Ông ta vui vui vẻ vẻ dẫn con trai đến Học viện Y Hòa Bình báo danh, đây vốn nên là một ngày hãnh diện nhất trong đời của ông ta. Ai biết được ông ta lại gặp phải loại tình huống này trong ký túc xá bao nhiêu người muốn ở.

Dù là ai, bị nhốt trong ký túc xá, còn không cảm nhận được bất cứ tiếng động gì ở bên ngoài, giống y như bị thế giới vứt bỏ và ngăn cách, họ đều sẽ sợ hãi.

Rất nhiều người trong ký túc xá đều có nghi hoặc như vậy, nhưng không biết ai có thể giải đáp cho bọn họ.

Hoa Hạo Minh lạnh giọng nói: “Chúng ta đang ở trạng thái trói định.”

Có một người trả lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía anh ta.

Lận Tường: “Anh, trạng thái trói định là gì?”

Ánh mắt của Hoa Hạo Minh đảo qua từng người một trong đám bọn họ, khi đảo qua trên người chị gái kia thì dừng lại vài giây, sau đó bực bội mà vò tóc một phen, ngồi thẳng người.

Thấy anh ta muốn nghiêm túc nói chuyện với bọn họ, những người khác cũng nín thở chờ đợi.

“Chuyện này nói ra cũng không dễ hiểu, phải nói từ thật lâu.” Hoa Hạo Minh mở miệng: “Ban đầu, dị thường phát sinh ở thôn Thất Lí, một thôn núi nhỏ xa xôi của thành phố Tây Miên nam bộ.”

Thành phố Tây Miên nằm ở Tây Nam bộ, kinh tế không phát triển, giao thông bất tiện, thôn núi nhỏ trong thành phố xa xôi càng bần cùng lạc hậu.

Trong thôn Thất Lí có một trường tiểu học, mấy gian nhà đất vây quanh, từ mầm non đến lớp sáu, tổng cộng chỉ mới ba mươi mấy học sinh, do hai giáo viên dẫn dắt.

Ngày đó, một giáo viên trong số họ ra ngoài, đi đến trấn trên ở rất xa lấy sách giáo khoa cho học sinh. Lúc anh ta đẩy xe đạp từ dưới chân núi đi lên thì vẫn còn nghe thấy bài nhạc tập thể dục phát ra từ trong đài, hà một hơi khí trắng, xoa tay, đẩy mở cánh cửa gỗ trường học lung lay sắp đổ, anh ta lại không thấy bóng dáng học sinh tập thể dục trong sân đất.

Toàn bộ trường học một người cũng không có, chỉ có bài nhạc tập thể dục từ đài vang lên trong trường học trống vắng, tiếp đó truyền ra cả thôn làng cằn cỗi.

Lúc này quả thật là thời gian trường học tập thể dục, ngày thường, ba mươi mấy học sinh sẽ đứng ở chỗ này, lác đác lưa thưa làm động tác không quá tiêu chuẩn.

Nhưng bây giờ không thấy bọn chúng đâu nữa.

Bọn họ đã biến mất trong không khí.

Làm sao ba mươi mấy người sống sờ sờ bỗng nhiên biến mất được chứ?

Thôn núi nhỏ lạc hậu xa xôi thì camera theo dõi cũng rất ít, không tìm được bất cứ tung tích nào của bọn chúng, nhóm nhân viên điều tra cả đầu mờ mịt, nhiều lần phái thêm nhân lực, mở rộng phạm vi điều tra rất lâu nhưng vẫn không có bất kỳ manh mối gì.

Chỉ biết, ở trường học vào trước mười giờ rưỡi sáng chắc chắn vẫn có người, mười giờ rưỡi là thời gian trường tiểu học trong thôn tập thể dục theo đài, hẳn là một giáo viên khác đã mở đài cho bọn chúng.

Đài vẫn chưa kết thúc mà bọn chúng đã biến mất rồi, bao gồm cả vị giáo viên kia.

“Sau này những học sinh đó xuất hiện trong một bức ảnh chụp.”

“Vụ việc này gây ra chấn động ở nơi đó, ba ngày sau có một vị phóng viên vội chạy tới trường học, chụp được bức ảnh này vào ban đêm.”

“Ảnh chụp ở chỗ này.”

Hoa Hạo Minh móc điện thoại ra, mở một tấm ảnh chụp, mấy người đều nhích lại gần

Hạ Bạch cách anh ta gần nhất nên cũng nhìn được rõ ràng nhất.