Học viện Y Hòa Bình có lịch sử xây dựng lâu đời, được thành lập từ trong chiến tranh, nhằm mục đích cứu sống và chăm sóc những người bị thương. Cổng trường là hình cái cân đối xứng, đậm phong cách cổ xưa, trên mặt đá khô ở bên ngoài có dấu vết lịch sử màu nâu tro.
Nhìn từ bên ngoài, khuôn viên trường đều là cây cổ thụ trăm năm tuổi xanh um tươi tốt, che lấp mặt trời, tầm nhìn thoáng mát.
Hạ Bạch và Lận Tường đứng ở ngoài cổng trường không nhúc nhích, không phải vì làm mascot* mà là vì Hoa Hạo Minh cứ đứng ở chỗ đó không động, anh ta đang đánh giá xung quanh cổng trường.
(*những người mặc đồ con gấu hay ếch xanh bên Trung.)
Hôm nay là thời điểm tân sinh viên năm nhất báo danh, ngoài trường người đến người đi, quần áo khác nhau cấp bậc khác nhau biểu tình khác nhau.
Người hay lảm nhảm như Lận Tường nhìn thấy Hoa Hạo Minh đánh giá nghiêm túc như vậy, cũng yên lặng một lúc. Cậu ấy vừa định mở lời, Hoa Hạo Minh đã đè vành nón xuống: “Đi thôi.”
Lúc này ba người mới đi vào cổng trường.
Vườn trường ngày hôm nay vô cùng náo nhiệt, vừa bước vào cổng trường là có thể nhìn thấy băng biểu ngữ hoan nghênh tân sinh viên, các câu lạc bộ đang chiêu tân trên con đường chính ở cổng trường, người đến người đi, tụ lại thành nhóm. Xuyên qua con đường này, chính là địa điểm báo danh nhập học, sân vận động.
Lận Tường và Hoa Hạo Minh chờ ở bên ngoài, Hạ Bạch đeo cặp đi vào báo danh một mình.
Người của toàn học viện đều báo danh ở chỗ này, Hạ Bạch xếp hàng hơn bốn mươi phút, cầm giấy thông báo trúng tuyển báo danh, đồng thời nộp luôn học phí, nhận tờ đơn ký túc xá rồi chạy đến đối diện nhận chăn gối.
Ba người lại cùng đi đến ký túc xá của cậu, đến đây hết thảy đều thực thuận lợi.
Ký túc xá là phòng bốn người, giường trên bàn dưới, phòng không tính là mới, nhưng cũng may không gian rộng rãi.
Hạ Bạch là người địa phương, tới muộn nhất, trên ba cái giường khác đã sớm có người để đồ rồi.
Lúc bọn họ tiến vào thì nhìn thấy một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi đang trải nệm ở chiếc giường số một, nghiêng sang đối diện một đôi ba con đang ăn cơm, chỉ còn dư lại chiếc giường số bốn cạnh nhà vệ sinh.
Bọn họ vừa bước vào, mấy người kia lập tức ngẩng đầu nhìn qua. Người phụ nữ cười rất nhiệt tình, bà ta nói: “Bạn học cuối cùng đến rồi à, là Hạ Bạch đúng không?”
Hạ Bạch gật đầu, đi đến trước chiếc giường số một chỗ bà ta, nói với bà ta: “Chào bác ạ, đây là giường của cháu.”
Người phụ nữ chỉ vào nhãn dán trên chiếc giường số bốn, nói: “Bạn học Hạ Bạch, nhìn xem, kia là giường của cháu, ở trên còn có tên và mã sinh viên của cháu đấy.”
Hoa Hạo Minh và Lận Tường nhìn theo hướng tay bà ta chỉ, hai hàng nhãn viền trắng xanh phổ biến, phía trên là tên của Hạ Bạch, phía dưới là mã sinh viên của Hạ Bạch.
Hạ Bạch đứng tại chỗ không nhúc nhích: “Nhãn dán giường số một, số bốn không giống giường số hai và số ba, chắc chắn đã bị người khác xé xuống đổi cái mới.”
Lận Tường nhìn kỹ: “Đúng thật! Viền xanh của nhãn số một và số bốn nhạt hơn một chút!”
“Có lẽ là nhà trường dùng hết nhãn dán, tấm mới in nhạt hơn tấm trước một chút.” Người phụ nữ nói.
Hạ Bạch không nhanh không chậm, đâu ra đấy mà nói: “Trường học phải dựa theo mã sinh viên mà phân giường, mã sinh viên giường số hai ở đằng trước mã sinh viên giường số ba, mã sinh viên của cháu là sát trước nhất, sẽ không phải là giường số bốn.”
“Cháu nói phân theo mã sinh viên thì là phân theo mã sinh viên sao?” Sắc mặt người phụ nữ bắt đầu trở nên mất tự nhiên, ẩn ẩn lộ ra tức giận.
“Xuống đi, nếu không tôi sẽ đi tìm quản lý ký túc xá, để quản lý ký túc xá tra lại xem là phân giường như thế nào.” Hoa Hạo Minh nhíu mày nói.
Người phụ nữ lúng túng ngồi trên giường, gương mặt không trải qua gió sương đỏ lên, giọng nói đều lớn hơn rất nhiều, kèm theo tiếng cười tức giận: “Bạn học nhỏ, vừa mới tới ký túc xá đã không cho người nhà của bạn học mặt mũi như vậy, cấu xé với bạn học, cháu không muốn chung sống vui vẻ với bạn học à? Cháu như vậy, về sau còn bạn nào dám chơi với cháu chứ?”
Nói xong, bà ta nhìn thoáng qua đôi ba con ở nghiêng đối diện.
Cậu nam sinh trong đôi ba con kia vẫn luôn vùi đầu ăn cơm, một câu cũng không nói. Người ba ha hả cười nói: “Chút chuyện nhỏ, không cần thiết cãi nhau, không cần thiết cãi nhau a.”
“Rầm!...”
Cửa nhà vệ sinh và ký túc xá đồng thời bị đẩy ra, âm thanh này quá mức vang dội, trong nhất thời mọi người không biết đến từ đâu.
Từ cửa tiến vào một nam một nữ, trông rất giống một đôi chị em. Trong tay họ cầm cái chậu, cùng với túi mua hàng siêu thị, chắc là mới mua đồ dùng sinh hoạt từ siêu thị về.
Trong nhà vệ sinh đi ra một nam sinh, người phụ nữ trên giường số một vừa nhìn thấy cậu ta lập tức nắm chặt ga trải giường, mặt lộ vẻ oan ức kêu một tiếng: “Con trai.”
Nam sinh ở trong nhà vệ sinh kia chắc chắn đều nghe thấy được cuộc trò chuyện bên ngoài, cậu ta quét mắt nhìn hai cái túi da rắn bên người Hạ Bạch, mặt không biến sắc mà đi đến trước bàn dưới giường số một, mở ví tiền trên bàn ra, móc ra một xấp tiền đưa cho Hạ Bạch: “Bạn học Hạ, phí dừng chân một năm 1200, tôi trả gấp đôi cho cậu để đổi giường, đủ rồi chứ?”
“Ha?” Lận Tường bị chút tiền đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ: “Có được chút tiền dơ bẩn thì giỏi lắm à?”
Nói xong thì định gỡ đồng hồ trên tay.
Chị gái ở cửa nhìn thấy động tác của cậu ấy, dáng vẻ như muốn dùng đồng hồ ném vào cậu ta, thoáng cái kinh hãi: “Ây? Đồng hồ mấy trăm vạn, cậu muốn dùng để làm gì thế?”
Hạ Bạch, người ba bên cạnh bàn và người mẹ trên giường lập tức nhìn về phía phía đồng hồ trong tay Lận Tường.
Nam sinh kia sửng sốt một lúc, cũng nhìn qua, hình như nhìn ra chút gì đó. Vốn định dùng tiền giải quyết chuyện, không ngờ đối phương còn nhiều tiền hơn mình, cậu ta xấu hổ lẩm bẩm một tiếng: “Ai biết được có phải đồ giả hay không?”
Lận Tường cảm thấy chính mình bị sỉ nhục: “Ông đây thà vẽ đại một cái lên tay mình cũng không thèm đeo hàng giả, không giống người nào đó đi đôi giày giả rồi cho rằng mình hơn người!”
Hạ Bạch quay đầu, lại nhìn về phía giày của nam sinh kia, ngoại trừ cậu, còn có tầm mắt của hai người cũng rơi xuống đấy.
Mặt nam sinh kia đỏ lên: “Anh mới đeo hàng giả!”
Mắt thấy hai người muốn tranh cãi với nhau, Hoa Hạo Minh nhéo mũi, đau đầu đi tới cửa, nắm lấy tay nắm cửa: “Hay cứ tìm quản lý ký túc xá trước đã.”
Người phụ nữ muốn gọi anh ta lại, nam sinh kia lập tức nói: “Tìm thì tìm!”
Hoa Hạo Minh vặn tay nắm cửa, tay cứng lại tại chỗ, sắc mặt dần trở nên khó coi.