Người Nhặt Xác Trong Trò Chơi Vô Hạn Lưu

Chương 4: Đi dạo nghĩa trang

Đúng thật là cậu đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, cậu cưỡi con xe điện nhỏ của mình đi đến siêu thị trong thị trấn để mua thức ăn.

Trên đường đi, cậu có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí trong thị trấn rất căng thẳng, người đi bộ hối hả, tiếng còi xe nối tiếp nhau, may mắn thay, trật tự cơ bản vẫn còn. Cậu bước vào siêu thị đông đúc gần chỗ cậu nhất, Hạ Bạch vừa lấy đồ hộp và các loại thực phẩm tiện lợi khác vừa nghe những lời bàn tán xung quanh.

Đúng như dự đoán, thành phố Tuyền Quảng sẽ bị phong tỏa vào ngày hôm nay, nghe nói có nguồn gây ô nhiễm, người ngoài không được phép tiếp cận.

Khi lựa chọn thực phẩm, nhiều người nhìn cụ thể vào nơi sản xuất, không ai muốn chọn thực phẩm từ thành phố Tuyền Quảng cả. Nhưng những người rao bán ‘đặc biệt’ đều đến từ thành phố Tuyền Quảng, giá rất rẻ, Hạ Bạch mua được rất nhiều thứ có lời.

Cậu không mua quá nhiều vì mang đi học rất bất tiện, nói đúng hơn… là vì cậu không có tiền.

Khi cậu quay trở về nhà thì trời đã tối.

Hạ Bạch ngồi ở trước cửa nhà, nhìn quan tài trống rỗng trong sân, cậu không muốn ăn, cũng không thể ăn.

Ngồi hồi lâu cậu cũng không muốn ngủ, vì một mình cậu thì không ngủ được.

Một đêm cô đơn và buồn bã.

Hạ Bạch nghĩ rằng mình không thể chờ đợi được đến ngày đi báo dánh. Không ngờ sáng hôm sau Lão Dương lại đưa người đến gõ cửa.

Tính cả Lão Dương, tổng cộng có bốn người, ba người còn lại là hai nam một nữ.

Sau khi giới thiệu ngắn gọn, người phụ nữ cầm điện thoại di động đi quanh sân như thể đang kiểm tra điều gì đó. Lão Dương cùng hai người khác kiểm tra quan tài, Hạ Bạch đi vào bếp chuẩn bị trà cho bọn họ.

"Chắc là cậu ấy không nói dối, bởi vì chắc chắn trong quan tài từng có xác chết." Người đàn ông mặc áo phông đỏ nói.

Người phụ nữ nói: “Hơi khác thường một chút, nhưng không đạt tiêu chuẩn.”

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng hỏi Lão Dương: “Ông có chắc chắn cậu ấy không lấy trộm thi thể không?”

"Tôi chắc chắn." Lão Dương nói, "Tôi đã nhờ Tiểu Lôi điều tra chi tiết. Cậu ấy thường xuyên đến những nơi như nghĩa trang và nhà tang lễ, nhưng chưa bao giờ trộm xác."

Người phụ nữ khó hiểu: “Không đúng, cậu ấy không trộm xác, vậy tại sao lại đến nghĩa trang để làm gì?”

Lão Dương cũng có chút khó xử, tựa hồ ông ấy cũng không thể tin được lời của mình nói ra: "Chắc là cậu ấy đi dạo sau khi ăn cơm xong. Tôi nghe dân làng nói cậu ấy thường xuyên tới đó đi dạo khi dùng xong bữa tối."

"..."

“Còn nhà tang lễ thì sao?”

“Người hỏa táng thi thể nói rằng cậu ấy thường xuyên đến lò hỏa táng để xem, lần nào trông cậu cũng buồn bã và cảm thấy đáng tiếc.”

"..."

Bốn người đồng thời quay đầu nhìn về phía Hạ Bạch. Hạ Bạch đang ở trong phòng bếp, góc phía Tây của sân, có một cái cửa sổ lớn, Hạ Bạch đang đứng bên cửa sổ pha trà cho bọn họ. Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, cậu ngước mắt lên, ngơ ngác nhìn sang.

Cậu có một đôi mắt to rất đẹp, đồng tử nhạt hơn nhiều so với người bình thường, trông rất trong sáng và ngây thơ, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu này nhìn rất có thiện cảm.

"Cậu ấy quá kỳ quái, có lẽ cậu ấy có vấn đề gì đó." Người đàn ông áo đỏ nói.

Hạ Bạch rời mắt khỏi người đàn ông áo đỏ, bưng trà hoa cúc giải nhiệt đặt lên bàn gỗ bên ngoài.

Bốn người đi tới, không để ý việc quan tài ở khắp nơi trong sân, bày tỏ vẻ cảm ơn sau đó bưng trà chậm rãi uống.

Cô gái hỏi: "Bạn học Hạ Bạch, cậu nói Hỉ Thần đã đi lạc của mình chính là do ông nội của cậu đã khai quật thi thể mang về khi cậu còn nhỏ hả?"

Hạ Bạch gật đầu: "Đúng vậy."

“Chắc chắn nó đã ở đó mấy năm rồi, hiện tại nhiều nhất chỉ còn lại một bộ xương. Nếu cậu không nói dối, sau khi năm bộ xương đi ra ngoài thì sẽ gây ra rất nhiều tiếng động, nhưng đến nay trong trấn vẫn chưa có tin tức liên quan gì cả.”

Hạ Bạch không biết nên nói gì mới phải.

Lão Dương: “Nói đi, cháu đừng giấu giếm.”

"Thật ra, bọn họ không phải xương." Hạ Bạch đành phải nói ra sự thật, "Ban đêm nhìn từ xa, bọn họ giống như người sống."

"Làm sao có thể như vậy được! Những người đã chết mấy chục năm, cậu cho rằng bọn họ còn giống người sống được hả?" Vẻ mặt của người đàn ông áo đỏ không thể tin nổi: "Có phải cậu đang nói dối chúng tôi có đúng không? Toàn bộ chuyện Hỉ Thần đi lạc đều là dối trá hết?"

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng cụp mắt nhìn Hạ Bạch, vẻ mặt của anh ta khá dịu dàng, hỏi: "Sao cậu biết được bọn họ giống như người sống?"

Lần đầu tiên Hạ Bạch lộ ra vẻ mặt có lỗi với bọn họ. Người đàn ông mặc áo đỏ tưởng rằng cuối cùng mình cũng đã nắm được nhược điểm của cậu rồi, ai dè lại nghe cậu nói: “Tôi đã lén đào nó ra.”

“…” Cũng không khó hiểu, dù sao cậu ấy thường xuyên đến nghĩa trang đi dạo sau khi ăn xong, còn vì việc thi thể bị hỏa táng nên rất đau lòng kia mà.

Người phụ nữ và người đàn ông áo đỏ không còn gì để nói, nhưng người đàn ông áo sơ mi trắng vẫn tiếp tục hỏi: “Cậu đào bọn họ ra để làm gì vậy?”

Hạ Bạch: "..."

Hạ Bạch ngừng nói, khuôn mặt gầy gò có hơi đỏ lên một xíu.

"..."

"Chắc chắn cậu ấy có vấn đề gì đó! Chúng ta mang cậu ấy về nhốt..."

"Im đi!" Người đàn ông áo đỏ còn chưa nói xong đã bị người phụ nữ ngắt lời trước.

Người phụ nữ nói với Hạ Bạch: "Chúng tôi sẽ giúp cậu tìm bọn họ, tình huống của cậu có chút phức tạp, vì an toàn, chúng tôi cần phái người đi theo cậu."

Hạ Bạch nói: “Ngày mai tôi phải đến trường báo danh nhập học rồi.”

"Trường nào vậy?"

"Học viện Y Hòa Bình."

Người phụ nữ liếc nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng nhìn người đàn ông mặc đồ đỏ, người đàn ông mặc đồ đỏ cam chịu nói: “Vậy cậu có thấy phiền không nếu hai người họ vào nhà cậu ở trong quá trình khám xét, còn tôi thì đi cùng cậu để báo danh nhập học?"

Hạ Bạch mím môi, gật đầu đồng ý.

Trước khi Lão Dương rời đi, ông ấy nói với cậu: "Cháu đừng lo lắng quá, anh ta chủ yếu là muốn bảo vệ sự an toàn của cháu thôi. Anh ta rất lợi hại."

Hạ Bạch đáp lại, cậu biết anh ta rất lợi hại, mặc dù có chút nóng tính. Trong bức ảnh cậu nhìn thấy trên bài đăng tối hôm trước, cả người đầy máu nhưng đôi mắt vẫn bình tĩnh chính là anh ta.

Lão Dương nói anh ta tên là Hoa Hạo Minh.

Học viện Y Hòa Bình nằm ở thành phố Khương Kỳ, từ nhà Hạ Bạch đến trường chỉ có một giờ bốn mươi phút lái xe, Hoa Hạo Minh cho Hạ Bạch thời gian thu dọn đồ đạc, sau bữa trưa sẽ tới nhà đón.

Nhưng có người tới trước anh ta một bước, khi Hoa Hạo Minh tới nơi, một chiếc ô tô sang trọng màu đỏ lòe loẹt đã đậu trước cái sân đơn sơ của Hạ Bạch.

Hôm qua, sau khi kiểm tra xong sân của Hạ Bạch thì bọn họ đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, nam sinh ấy vừa mới bước vào. Hạ Bạch nhìn thấy Hoa Hạo Minh tới, lập tức nói với anh ta: "Đây là Lận Tường, bạn học cấp ba của tôi, trước đó cậu ấy có nói sẽ tới đưa tôi đi học."

Lận Tường hỏi: “Hạ Bạch, đây là ai?”

Hạ Bạch ngước mắt liếc nhìn Hoa Hạo Minh, Hoa Hạo Minh nặn ra bốn chữ: “Bà con xa… bạn.”

"..."

Hạ Bạch nói: “Anh ấy lo lắng cho tôi, muốn đưa tôi đi học.”

"Ồ ồ ồ." Lận Tường không để ý gì, gọi Hoa Hạo Minh là anh, cậu ấy hỏi Hạ Bạch: "Cậu có điện thoại không?"

“Có.” Hạ Bạch gật đầu, lấy ra một chiếc điện thoại cũ có vết nứt trên màn hình: “Của ông nội tôi.”

Lận Tường đang định lấy chiếc điện thoại mới từ trong túi ra, nhưng cậu ấy đã kịp nhét vào lại: "Tốt rồi, sau này cậu đã có điện thoại rồi thì chúng ta có thể liên lạc với nhau."

Cậu ấy lấy một cái điện thoại từ trong túi khác ra và nói: "Nhanh, nhanh lên, thêm bạn bè với tôi đi!"

Sau khi thêm bạn bè với Hạ Bạch thì cậu ấy mới hài lòng, giúp Hạ Bạch nhặt túi da rắn lên: "Bây giờ chúng ta đi được chưa?"

Những động tác nhỏ của cậu ấy đã bị Hoa Hạo Minh chú ý, nhưng điều mà Hoa Hạo Minh đang nghĩ chính là, hóa ra Hạ Bạch trước mười tám tuổi chưa bao giờ dùng điện thoại để lướt Internet, khó trách lại... kỳ quái như vậy.

---Tất nhiên, điều này không thể giải thích hoàn toàn sự kỳ lạ của cậu.

Hành lý của Hạ Bạch rất nhiều, Lận Tường giúp cậu xách một cái túi da rắn màu hồng trắng nhưng vẫn còn một cái túi màu xanh trắng. Hoa Hạo Minh liếc nhìn thân hình gầy gò của cậu, anh ta cầm chiếc túi da rắn màu xanh trắng bước ra ngoài.

Hạ Bạch đeo cặp sách và ôm túi đựng tài liệu đi sau lưng anh ta, nói lời cảm ơn.

Hai người đều lái xe, khi bước đến cổng, Hạ Bạch không biết nên lên chiếc xe nào.

Hoa Hạo Minh nói: “Đi cái xe của cậu ấy đi, xe của tôi thì để lại đây.”

Ba người đều lên xe của Lận Tường, Lận Tường chở họ đến Học viện Y Hòa Bình.

Lận Tường là người lắm lời, Hoa Hạo Minh cũng không phải người trầm tĩnh, hơn nữa anh ta muốn biết nhiều hơn về Hạ Bạch, hai người không bao lâu liền bắt đầu trò chuyện.

Hoa Hạo Minh hỏi: “Cậu và Hạ Bạch là bạn tốt à?”

Lận Tường liên tục gật đầu, "Đương nhiên, ít nhất thì em đã coi Hạ Bạch là bạn thân nhất của mình, Hạ Bạch rất tốt."

Hoa Hạo Minh: “Bởi vì cậu ấy đẹp trai và học giỏi hả?”

Điều mà học sinh trung học quan tâm nhất trong khuôn viên trường là kết quả học tập và ngoại hình.

"Đương nhiên rồi." Lận Tường cực kỳ kiêu ngạo, "Bất quá, đây đều là bề ngoài. Quan trọng nhất là Hạ Bạch đối với em rất chân thành, cực kỳ chân thành luôn."

Hoa Hạo Minh nhìn Hạ Bạch ngồi trên ghế phụ, từ góc độ của anh ta thì chỉ có thể thấy Hạ Bạch quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng của mấy chiếc lá bạch quả già và ánh nắng của thành phố Khương Kỳ đang rung chuyển trên chiếc cằm trắng nõn của cậu .

Hoa Hạo Minh kéo chiếc mũ chóp trên đầu xuống, cười nói: “Ồ?”

Quai hàm hơi căng lên.

Đến bây giờ Lận Tường vẫn rất cảm động khi kể lại sự việc đó: “Từ nhỏ em đã thường xuyên bị mộng du, trước đây ở nhà em thì vẫn ổn. Nhưng khi ra ngoài huấn luyện vào năm nhất cấp ba, em lại bị mộng du đi đến nghĩa trang. Em thực sự sợ mấy thứ như xác chết và quỷ quái gì đó. Nếu thức dậy và thấy mình đang ngủ trên một ngôi mộ, chắc chắn anh cũng sẽ sợ đến mất cả hồn như em thôi. Chính Hạ Bạch đã đuổi theo em suốt đêm đến nghĩa trang và đưa em ra ngoài. Mặc dù cậu ấy luôn nói rằng cậu ấy không có cố tình đi tìm em, nhưng em biết chắc chắn là như vậy. Chẳng lẽ khuya khoắt như vậy rồi mà cậu ấy còn đến nghĩa trang để đi dạo à?

"..."

Xe rẽ vào một khu phố sầm uất, hai người còn lại chắc đang xem náo nhiệt nên rất yên tĩnh.

"Lúc tỉnh lại thì em đã nằm trên lưng Hạ Bạch, bãi tha ma đang ở phía sau, em không có bất kỳ bóng ma tâm lý nào, em chỉ nhớ rằng trăng đêm đó rất sáng."

"Cậu ấy gầy như thế nhưng lại cố gắng cõng em trên lưng."

Dọc đường đi Lận Tường nói rất nhiều, dường như Hoa Hạo Minh nghe rất vui vẻ, Hạ Bạch cũng không có bất kỳ ý kiến

gì.

Cuối cùng cũng đến Học viện Y Hòa Bình.

Một giây tiếp theo, sau khi xe dừng lại, Hạ Bạch mở cửa xe, xuống xe, nhẹ nhàng vỗ mặt mình.

Giống như lúc lên xe, Lận Tường và Hoa Hạo Minh mỗi người giúp cậu xách một chiếc túi da rắn, cậu thì đeo cặp đi học, ôm túi đựng tài liệu trong tay.

Ba người, đeo hai chiếc túi da rắn lớn, một hồng, một xanh, cùng áo sơ mi đỏ, vàng, xanh lá cây, ba người đứng trước cổng ngôi trường danh tiếng suốt hàng thế kỷ này.

***Thấy hay thì cmt hoặc đề cử ủng hộ team tớ nhé>