Người Nhặt Xác Trong Trò Chơi Vô Hạn Lưu

Chương 3: Có duyên với xác

“Đầu óc của cậu ấy không có vấn đề gì cả.”

Xung quanh đồn công an của thị trấn Kiều Diên có một số cây Dương đã nhiều năm tuổi, cành và lá tươi tốt, có thể nhìn thấy cây xanh qua cửa sổ. Buổi trưa, ánh nắng xuyên qua kẽ lá xanh mướt chiếu lên ba người, khiến họ trông thật tươi sáng và yên bình.

Nam cảnh sát vẻ mặt nghiêm túc nói với Lão Dương và chị gái xinh đẹp: “Tôi đã kiểm tra, cậu ấy là sinh viên năm nhất của học viện Y Hòa Bình, chuyên ngành pháp y. Dù cậu ấy mới 19 tuổi và nhập học trễ nhưng lại nhảy lớp vài lần. Chắc chắn não của cậu ấy không có vấn đề gì cả.”

Học viện Y Hòa Bình là niềm tự hào của thành phố Khương Kỳ, là trường đại học y khoa tốt nhất cả nước, điểm trúng tuyển cực cao, trong vài năm tới, chưa chắc thị trấn Kiều Diên của bọn họ có thể mở thêm một trường như vậy.

Lão Dương cùng chị gái xinh đẹp đều kinh ngạc nhìn Hạ Bạch thông qua cửa sổ đối diện.

Bọn họ biết là cậu mới 19 tuổi nhưng trông cậu ấy cứ giống như một học sinh cấp hai với thân hình gầy gò. Chiếc sơ mi màu xanh lục và chiếc túi đeo chéo màu trắng trẻ trung, thoạt nhìn còn có non nớt hơn mấy cái lá xanh ngoài kia.

Họ cũng biết cậu có một khuôn mặt rất xinh đẹp, điều này khiến chị gái xinh đẹp vô thức cho rằng cậu đang bị quấy rầy, nhưng đôi mắt của cậu, ừm, trông cậu không được thông minh cho lắm. Lời nói, cũng, không được bình thường nữa.

Lão Dương: "Cái gì? Học viện Y Hòa Bình á? Thằng bé còn học pháp y nữa hả?"

“Cháu thì thấy em ấy rất thích hợp để học ngành pháp y đó chứ.” Chị gái xinh đẹp lại có cái nhìn khác.

"Tại sao?" Lão Dương khó hiểu, một người yêu "Hỉ Thần" mà còn thích hợp học pháp y à?

Chị gái xinh đẹp: “Không phải em ấy có tiếp xúc với việc săn xác à? Cháu nghe nói mấy người săn xác có rất nhiều cách để săn xác chết. Một trong số đó là chặt xác và ghép lại. Cháu cảm thấy phương hướng này khá giống ngành em ấy học.”

Lão Dương: "..."

Chị gái xinh đẹp còn bổ sung thêm: “Ít nhất, sau này em ấy sẽ không cần sợ mấy thầy Đại Thể nữa có đúng không?”

Nam cảnh sát hỏi: “Mấy người tin lời của cậu ta hả?”

Lão Dương: "Chẳng lẽ thằng bé nhàn rỗi đến mức không có việc gì làm nên chạy tới đồn cảnh sát tìm phiền toái à? Xem thằng bé lo lắng thành như vậy rồi kìa, nhưng chuyện Hỉ Thần tự mình đi lạc là không có khả năng, có thể là bị kẻ khác trộm."

Nam cảnh sát công chính liêm minh: “Cho dù lời cậu ta nói là sự thật, nhưng tới tận năm vị Hỉ Thần lận đó? Vậy thì chúng ta cũng phải xét đến khả năng cậu ta lấy trộm thi thể nữa chứ.”

Lão Dương suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta tới nhà thằng bé xem thử đi."

Hạ Bạch sống ở thôn Mân Thạch của thị trấn Kiều Diên, chính xác hơn là ở rìa thôn, cách nhà của những người dân thôn khác một khoảng cách, ở dưới chân núi.

Mãi đến khi bước vào sân nhà cậu thì bọn họ mới hiểu tại sao, những chiếc quan tài được chôn trong hoa viên sẽ không khiến hàng xóm sợ hãi nếu bọn họ sống gần đây.

Lão Dương hỏi: "Nơi này vốn là chỗ chứa đầy thi thể hả? Sao trong nhà của cháu lại có nhiều thi thể đến như vậy? Đừng có nói cháu là người săn xác nhé, thời đại nào rồi mà còn có người săn xác kia chứ?"

"Cháu không phải ạ." Hạ Bạch thành thật trả lời: "Khi còn trẻ, ông nội của cháu là người săn xác, khi đó năm người này đều là người vô gia cư, ông nội cháu giữ bọn họ lại, cho bọn họ một mái nhà."

"..."

Ba người họ kiểm tra hiện trường và xem camera giám sát.

Đây chính là điều mà Hạ Bạch cần nhất, cậu muốn dùng sự giám sát để tìm hiểu xem Hỉ Thần của cậu đã chạy đi đâu.

Nhưng cậu phải thất vọng rồi. Camera giám sát chỉ quay được ảnh trên đường chứ không thể quay được ảnh trong sân nhà cậu, nhiều nhất là quay được hướng cửa nhà của cậu thôi. Giám sát cho thấy không có năm bộ xương nào bước ra khỏi nhà cậu cả.

Tất nhiên là không thể rồi, điều này mới là bình thường.

Cũng không có người khả nghi nào ra vào nhà của cậu, điều đáng nghi nhất ngược lại là việc đèn của nhà cậu vẫn sáng vào lúc một giờ khuya.

Ba người quay đầu nhìn về Hạ Bạch đang đứng phía sau.

Hạ Bạch đã chạy mất rồi.

Nhưng cậu bị bắt lại.

Lão Dương đứng ở cửa đồn công an, nghiêm khắc hỏi cậu: "Có phải cháu đang trêu chọc bọn ông có đúng không? Cháu có biết hậu quả là gì không?"

Hạ Bạch cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn ông đã tin tưởng cháu, nghiêm túc giúp cháu điều tra, cháu cũng không có trêu chọc ông."

"Thật sự không gạt ông à?"

"Cháu không nói dối ạ."

Lão Dương nhìn chằm chằm cậu vài giây rồi hỏi: "Chừng nào đi báo danh?"

Chủ đề thay đổi nhanh đến mức Hạ Bạch phải mất một lúc mới kịp phản ứng, cậu nhận ra ông ấy đang hỏi về việc báo danh tuyển sinh đại học: “Là ngày mốt ạ.”

Lão Dương thấy cậu giống như quả cà tím bị sương làm cho lạnh, ông ấy mắng: "Cháu còn đứng ở đây lo lắng cái gì? Muốn lo lắng thì cũng lo việc gặp được Hỉ Thần của cháu kìa!"

Hạ Bạch: "..."

Lão Dương châm một điếu thuốc nhưng không hút, ông ấy kẹp ở trong tay rồi vuốt nhẹ: "Cháu thật sự muốn tìm Hỉ Thần hả? Cho dù có thế nào đi nữa?"

Hạ Bạch chỉ hỏi: “Tìm được rồi thì bọn họ có còn là Hỉ Thần của nhà cháu không ạ?”

"Đã nhiều năm như vậy rồi, chắc bọn họ cũng đã hóa thành xương trắng nhỉ? Ai mà muốn có một bộ xương có đúng không?" Lão Dương nói, ông ấy hiểu Hạ Bạch đang lo lắng điều gì.

Hạ Bạch muốn nói gì đó nhưng vừa mở miệng thì lại thay thế bằng: “Cháu rất muốn tìm được bọn họ.”

"Được." Lão Dương dập điếu thuốc, ông ấy nói: "Việc này không thuộc quyền quản lý của chỗ ông, muốn quản cũng không quản được, có một bộ phận có thể lo liệu việc này, ông sẽ báo cho bọn họ."

Đi được mấy bước, ông ấy lại quay đầu nhìn phía Hạ Bạch, nói: "Yên tâm, bộ phận đó rất lợi hại, cháu nên chuẩn bị thật tốt để nhập học đi... Không phải cháu muốn mua đồ ăn hả?"

Những hình ảnh nhìn thấy đêm qua đột nhiên hiện lên trong đầu Hạ Bạch, khi cậu định thần lại thì Lão Dương đã đi xa rồi.

Hạ Bạch kiễng chân lên: "Cám ơn ông!"