Người Nhặt Xác Trong Trò Chơi Vô Hạn Lưu

Chương 2: Hỉ Thần

Đầu tháng chín vào lúc 9 giờ, là một đêm yên tĩnh, ánh trăng ẩn trong đám sương mù, những vì sao khó thấy, màu đen dày đặc gần như lấn át mọi thứ.

Hạ Bạch nắm chặt cái cuốc, vội vàng đi tới trong hoa viên, bắt đầu đào ở góc Tây Bắc của sân.

Đất cũng không quá cứng, mềm hơn bên ngoài rất nhiều, có hơi ẩm từ thôn làng về đêm nên việc đào đất tương đối dễ dàng. Những ụ đất nhỏ ngày càng chất cao dưới chân cậu, cái cuốc chợt dừng lại, được đặt kế chiếc quan tài màu đen.

Cậu lập tức di chuyển đến nơi khác để đào, hai mươi phút sau, cậu dừng lại trước một chiếc quan tài khác.

Sau đó cậu đào ở nơi kế bên, lại tìm thấy một chiếc quan tài nữa.

Cậu dừng lại vài giây, không bỏ cuộc mà tiếp tục đào, xin lỗi, lại quấy rầy một người rồi.

Hai mắt của Hạ Bạch mở to, không biết ánh trăng từ đâu chiếu tới, xuyên qua hàng mi của cậu, rơi xuống con ngươi màu nâu nhạt, xua tan cảm giác mơ hồ ngắn ngủi bên trong, cậu siết chặt cái cuốc trong tay, đào sang một nơi khác lần thứ n.

Dưới ánh trăng nhợt nhạt trên bầu trời đen, chàng trai trẻ một thân một mình đào qua đào lại trong sân, những ụ đất nhỏ nối tiếp nhau xuất hiện như những ngôi mộ trên núi, cuối cùng cậu cũng tìm được chỗ ẩn náu cho ông nội mình ở phía bên trái cổng sân.

Sau khi chôn cất ông nội xong, cậu còn chôn thêm mấy đống đất vừa đào lên kia, đặt chậu hoa lên chỗ của mọi người để giấu đi, khoảng một giờ sáng, cuối cùng Hạ Bạch cũng thở ra một cách thoải mái.

Trong nhóm [Cả đời không liên lạc với nhau] không có tin tức gì mới, dù cãi vã kịch liệt đến đâu thì mấy ông già cũng không thể thức qua nổi mười giờ, bọn họ đã đi ngủ từ lâu rồi.

Hầu hết các tin tức trước đó đều là nói về cách chuẩn bị cho lão Hạ. Hạ Bạch nhìn một cái, trong lòng nghĩ nghĩ, chuẩn bị vào nhà rửa mặt rồi ngủ.

Khi bước vào ngưỡng cửa, lỗ tai cậu giật giật, như nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt nào đó, âm thanh đó không phải đến từ ngọn cỏ và bụi cây mà là từ mặt đất.

Hạ Bạch chậm rãi quay đầu lại, một cơn gió đêm lướt qua mặt cậu, sau khi gió thổi qua, trong sân trở nên yên tĩnh, cành của vài chậu hoa hồng và hoa quế có chút lớn tuổi bị ép chặt xuống đất.

Cậu vẫn hơi lo lắng, rửa mặt xong, Hạ Bạch dời chiếc lều ở giữa phòng đến bên cửa sổ, nằm trên bệ cửa sổ quan sát một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi chui vào trong lều.

Một đêm yên tĩnh.

Sáng hôm sau, trước khi bình minh, Hạ Bạch thức dậy, lục lọi tiền.

Có một chiếc túi giấy ở ngăn kéo dưới cùng của tủ quần áo, trên đó ghi học phí. Hạ Bạch sờ sờ, sau đó đặt lại rồi khóa kỹ. Cậu đập vỡ con heo đất màu hồng đã gắn bó với mình mấy năm nay, sắp xếp số tiền bên trong rồi bỏ vào chiếc túi đeo chéo nhỏ trước ngực.

Đêm qua, trong nhóm [Cả đời không liên lạc với nhau], bọn họ yêu cầu lão Hạ dự trữ lương thực và nước uống để đề phòng. Đồ ăn thì không thiếu, ở nhà có thực phẩm, bên ngoài có trồng rau.

Tuy nhiên, cậu sắp đến trường báo danh nên việc mang những thứ này theo bên mình không phải là điều dễ dàng. Vì vậy, mặc dù không có nhiều tiền nhưng Hạ Bạch vẫn quyết định vào thị trấn mua một ít đồ ăn tiện lợi. Lỡ như có chuyện gì xảy ra, đồ ăn có thể còn giá trị hơn cả tiền.

Hạ Bạch đang suy nghĩ kỹ về thứ mình muốn mua, nhưng vừa mở cửa ra cậu đã chết lặng.

Trời vừa rạng sáng, sương mù buổi sớm dưới chân núi còn chưa tan, dưới màng sương mù hiện rõ một hố đất lớn trong hoa viên, tất cả quan tài trong hố đất đều được mở ra, bên trong không có gì cả.

Chỉ có cái hố nơi ông nội nằm là vẫn còn nguyên vẹn, còn những xác chết trong mấy chiếc quan tài khác đã biến mất.

Hạ Bạch vội vàng chạy lên lầu hai lấy ra một chuỗi chuông đồng, đứng ở cửa sổ lầu hai lắc lắc. Bốn phía im lặng và không có sự phản hồi.

Một buổi sáng này, cậu tìm khắp phía sau đồi và lịch sự hỏi thăm hàng xóm xung quanh nhưng không có tin tức gì về đám xác chết.

Cậu vẫn cưỡi chiếc xe điện nhỏ ra thị trấn nhưng thay vì đi mua đồ thì cậu lại đến đồn công an.

Thị trấn Kiều Diên ở thành phố Khương Kỳ cũng không được coi là một thị trấn nghèo khó gì cả, cơ sở hạ tầng ở trung tâm thị trấn được xây dựng khá tốt, bao gồm siêu thị, bệnh viện và trung tâm ăn uống, khắp nơi đều có những tòa nhà hai, ba tầng. Đồn công an nằm trong một tòa nhà nhỏ ba tầng lát gạch xám và tường trắng.

Tầng nhỏ có chiều cao vừa phải, từ cửa sổ tầng 2 là có thể nhìn toàn cảnh con phố trước cửa.

Lão Dương đang ngồi uống trà ở đây thì thấy người thanh niên này đã nán lại trước cửa đồn công an hơn nửa tiếng đồng hồ, vỏ cây Dương già trước đồn công an của lão Dương sắp bị cậu lột ra hết luôn rồi. nhưng cậu vẫn không chịu vào bên trong.

Có vẻ như đang có việc gì đó rất gấp nhưng khó mở lời nên đã khiến cậu do dự như vậy.

Lão Dương ôm bình giữ nhiệt đi xuống: “Mang thằng nhóc kia vào đây mau lên, cứu cây Dương già đi.”

Hạ Bạch vừa vào đồn cảnh sát, ngồi trước mặt lão Dương là một chị gái xinh đẹp.

Chị gái xinh đẹp hỏi cậu: “Bạn nhỏ, em có cần chúng tôi giúp gì không?”

Hạ Bạch ngoan ngoãn ngồi xuống, hai tay đặt lên đầu gối, hơi cúi đầu, không nhìn vào mắt bọn họ, cậu gật đầu.

Chị gái xinh đẹp nhìn cậu, giọng điệu càng dịu dàng hơn: "Có chuyện gì vậy?"

Biết cậu đứng bên ngoài đã lâu không dám vào, chắc hẳn cậu đang khó xử hay bối rối điều gì đó, cô ấy nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, em có chuyện gì thì cứ nói với chúng tôi, nếu có thể giúp được em thì chắc chắn chúng tôi sẽ giúp ngay."

Có lẽ những lời này đã làm cậu cảm động, Hạ Bạch mở miệng nói: "Em bị mất một thứ rất quan trọng, em có thể nhờ mọi người giúp được không?"

"Đương nhiên có thể." Sự việc không phức tạp như chị gái xinh đẹp nghĩ, cô ấy cho rằng nam sinh đứng đã lâu ở bên ngoài không muốn tiến vào là bởi vì bị bắt nạt, chẳng hạn như bị bọn côn đồ ngoài trường dây dưa, bị uy hϊếp không được. kể cho người khác hay gì gì đó. Cô ấy vẫn nhiệt tình hỏi: “Em bị mất cái gì vậy?”

Hạ Bạch: "Em... lạc rồi."

Hai chữ ở giữa kia vô cùng nhỏ và nhanh đến mức lão Dương và chị gái xinh đẹp đều không nghe rõ.

Chị gái xinh đẹp: "Cái gì đi lạc? Một đứa trẻ hay là một người lớn tuổi? Tên là gì thể?"

Hạ Bạch xoa ngón trỏ và ngón áp út trên đầu gối, cúi đầu nói: “Hỉ Thần*.”

(*) Thần vui vẻ.

Lão Dương nhất thời không có phản ứng kịp, chị gái xinh đẹp kiên nhẫn hỏi: "Hỉ Thần? Là tên của người đi lạc ư? Rất độc đáo. chắc Hỉ ở đây không phải là dòng họ có đúng không? Người ấy họ là gì vậy?"

Hạ Bạch ngừng nói.

"Phốc!--"

Đột nhiên lão Dương phun ra một ngụm trà, ông ấy nhổ ra mấy lá trà còn sót lại trong miệng, lớn tiếng hỏi: "Hỉ Thần? Cháu cháu cháu nói... Là Hỉ Thần đó ư?... Đi? Lạc mất á?"

Hạ Bạch ngoan ngoãn gật đầu.

Lão Dương trợn to mắt: "Hỉ Thần của cháu bị lạc ở chỗ nào?"

Hạ Bạch: “Ở nhà, số 152 thôn Mân Thạch, trong hoa viên ạ.”

Lão Dương không nói nên lời, "Cháu đặt Hỉ Thần ở trong hoa viên thiệt hả?"

Hạ Bạch lại gật đầu, ngoan ngoãn chống hai tay lên đầu gối, giống như một học sinh tiểu học luôn nghe lời.

Lão Dương có chút kỳ quái khẽ nhìn cậu một cái: “Ở gần Hỉ Thần thì có cái gì tốt không?”

Cuối cùng Hạ Bạch cũng ngừng gật đầu, cậu lắc đầu.

Lão Dương hỏi: "Làm sao cháu xác định là bị thất lạc mà không phải bị trộm?"

Hạ Bạch nghiêm túc trả lời: “Nhìn hiện trường ạ, chắc là do mấy người đó tự mình chui ra, với lại cháu có tới năm vị Hỉ Thần lận. Nếu có người tới trộm nhiều như vậy, chắc chắn cháu có thể nghe thấy.”

Phần bổ sung này đã bị lão Dương lớn tiếng cắt đứt: "Cái gì? Cháu còn có tới năm vị Hỉ Thần hả?!"

Ông ấy nhìn Hạ Bạch không nói nên lời.

Chị gái xinh đẹp đã lâu không lên cùng một kênh với bọn họ, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội xen vào: "Chờ một chút, hai người đang nói cái gì vậy? Hỉ Thần là cái gì? Tại sao lại có tới năm cái kia chứ?"

Hạ Bạch mở miệng, nhưng vẫn không nói được gì.

Chị gái xinh đẹp kéo nhẹ tay áo lão Dương: “Thầy Dương?”

Lão Dương dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hạ Bạch, nói với chị gái xinh đẹp: "Cháu đã từng nghe nói tới chuyện săn xác chưa?"

Chị gái xinh đẹp gật đầu: “Nghe nói trước đây ở thành phố Khương Kỳ có rất nhiều người săn xác có đúng không ạ?”

"Đúng vậy." Lão Dương nói: "Những người săn xác ở thành phố Khương Kỳ này thường kính trọng gọi những xác chết mà họ đuổi theo là Hỉ Thần."

"Hả?" Chị gái xinh đẹp không kịp phản ứng, cô ấy quay đầu ngơ ngác nhìn Hạ Bạch: "Em đang nói cái gì vậy? Năm cái gì mất tích chứ?"

Hạ Bạch cúi đầu càng thấp hơn: "Xác chết, xác của em đi lạc rồi."

Chị gái xinh đẹp bối rối, bàn tay trên bàn phím lỡ thọc vào khe hở của bàn phím, một loạt chữ h được nhấn ra, trong phương thức nhập liệu hiển thị một mảnh "Hahahahahaha".