Dư Thanh Đường hiểu rõ hai điều.
Thứ nhất, y cùng Long Ngạo Thiên vốn chẳng phải đồng loại.
Thứ hai, việc làm nữ nhân của Long Ngạo Thiên không phải chuyện dễ dàng.
Sáng sớm, một sợi dây leo cổ thụ, già cỗi cả trăm năm không rõ từ đâu bò ra. Dư Thanh Đường vấp phải nó, khiến y không thể không để Diệp Thần Diễm cõng trên lưng.
Hai người, một kẻ ngủ say, một kẻ tu luyện cả đêm không chợp mắt, nghĩ thế nào cũng không nên là y bị vướng phải!
Nhất định là do cốt truyện, nếu không phải nó có ý đồ xấu xa này nhằm tăng cơ hội tiếp xúc giữa nữ chủ và Long Ngạo Thiên, y chắc chắn sẽ không bất cẩn như vậy!
Dư Thanh Đường vừa suy nghĩ, vừa cúi đầu, chột dạ nhìn lướt qua mũi chân mình đã xuyên qua lớp áo. May mắn, vết thương chỉ ở sau lưng chân.
Tựa như nhận ra hành động nhỏ của y, Diệp Thần Diễm quay đầu lại, giọng quan tâm:
"Chân còn đau không?"
Dư Thanh Đường lập tức lắc đầu:
"Không đau."
Thực ra, chút thương tích này với thân là tu giả như y, chỉ cần vận chuyển một chút công pháp, rất nhanh đã có thể chữa lành. Với những kẻ chuyên rèn luyện thể chất, dù tay chân có đứt lìa, chỉ cần nối lại và vận công pháp một chút là lành lặn.
Dư Thanh Đường tuy là cầm tu, kỹ thuật rèn luyện thể chất không phải sở trường, nhưng cũng chẳng mảnh mai yếu đuối.
Chỉ là, Diệp Thần Diễm nói với y rằng vết thương chân, nếu không xử lý kỹ, rất dễ khiến sau này một chân dài, một chân ngắn.
Dư Thanh Đường cảm thấy hắn đang làm quá mọi chuyện, nhưng nghĩ đến hình ảnh kia ...
Thôi vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời, không dám tùy tiện vận công, để mặc Diệp Thần Diễm cõng mình đi tìm một đan tu trong thành trấn.
Nghe nói Vân Châu là nơi đặt Hỏa Đỉnh Tông - tông môn có thiên hạ đệ nhất đan tu. Ở nơi này, chỉ cần một tấm biển rơi cũng có thể trúng phải mười người thì hết chín là đan tu.
Dư Thanh Đường nhớ rằng Vân Châu và Hỏa Đỉnh Tông đều có mối liên hệ trong cốt truyện, nhưng không phải thời điểm này. Thời cơ chưa đến, chuyến đi lần này cũng không thể khơi gợi cốt truyện gì.
Y nhẹ nhàng thở ra, sau những chuyện xảy ra đêm qua, đã nghĩ thông suốt.
Hiện tại, y đã thay thế thân phận Diệu Âm Tiên, dù có muốn chạy trốn cũng không thoát. Chuyện cũ không thể thay đổi, chỉ có thể hướng về tương lai. Hậu cung của Long Ngạo Thiên biến hóa khôn lường, Diệu Âm Tiên chỉ có thể đồng hành một đoạn mà thôi.
Đợi đến khi Kim Đan Đại Bỉ diễn ra, y sẽ gặp vị đại tiểu thư nóng nảy như ớt chỉ thiên lên sân khấu. Khi đó, hai người sẽ có cùng nhau diễn một đoạn hoa hồng trắng - hoa hồng đỏ gì đó, sau đó y liền có thể lặng lẽ rút lui.
Nghĩ vậy, Dư Thanh Đường cảm thấy mọi chuyện có chút dễ chịu hơn.
Diệp Thần Diễm bất chợt đẩy nhẹ y:
"Tới rồi, chúng ta đi tìm một đan tu."
Dư Thanh Đường rụt người lại, che kín mặt sau lưng Diệp Thần Diễm, cảm thấy tư thế này tiến vào có phần xấu hổ. Nhưng y len lén quan sát, phát hiện xung quanh có rất nhiều tu giả còn thê thảm hơn mình: kẻ thì mặt vàng bệch bị nâng, người thì máu me bê bết được khiêng, có người trước chạy, sau gãy chân hét "Chậm lại!"
Dư Thanh Đường: "..."
Thật là náo nhiệt!
Diệp Thần Diễm giải thích:
"Nơi này đan tu đông, đôi lúc Hỏa Đỉnh Tông còn mở cửa từ thiện, cung cấp đan dược chữa trị, nên rất nhiều người bị thương đều đến thử vận may. Chúng ta chỉ bị thương nhẹ, không cần chen chúc, tùy tiện tìm một người là được."
Dư Thanh Đường ngại ngùng gật đầu, cảm thấy thương tích của mình thật sự chẳng đáng để tìm đến đan tu.
Từ phía đối diện, một tu giả râu dê tiến lại, ánh mắt đánh giá cả hai từ đầu đến chân, rồi nheo mắt cười:
"Tìm đan tu? Ta có thể trị, theo ta đi."
Chưa dứt lời, một đại hán râu quai nón chen tới:
"Đừng tin hắn! Tháng trước hắn trị chết ba người. Tìm ta, ta còn rẻ hơn!"
Hắn đưa ánh mắt lướt nhanh qua khuôn mặt của Dư Thanh Đường, nở một nụ cười khiến người ta không mấy thoải mái: “A, mỹ nhân, mỹ nhân thì phải trả giá rẻ hơn.”
Diệp Thần Diễm sắc mặt tối sầm, lạnh giọng: “Tránh ra.”
Thấy hai người cứ dây dưa không dứt, hắn liền đi thẳng đến góc đường, nơi một người tu sĩ trông bẩn thỉu đang ngồi, giọng đầy bực bội: “Này, ngươi chữa hay không chữa?”