Sau Khi Mặc Nữ Trang Trêu Chọc Long Ngạo Thiên

Chương 27: Đan tu

Dư Thanh Đường len lén quan sát người đó. Trên người hắn toát ra mùi rượu nồng nặc, mái tóc rối bù che gần hết khuôn mặt, nhưng không giấu được vết sẹo dài rõ ràng bên má.

Y cố gắng lục lọi ký ức nhưng không nhớ ra được nhân vật này, bèn lặng lẽ rụt người lại.

Diệp Thần Diễm thấy thế, tưởng rằng y đang lo lắng, liền hạ giọng trấn an: “Muội đừng lo, dù người này trông thế nào đi nữa… nhưng tu vi trong số những người ở đây là cao nhất.”

Dư Thanh Đường gật đầu, đương nhiên y tin vào lựa chọn của Long Ngạo Thiên. Bởi cái gọi là Long Ngạo Thiên, chính là kiểu người có thể nhặt được báu vật từ trong đống rác, mua đồ là phải gặp được điều bất ngờ, ngẫu nhiên gặp được cao nhân cũng chẳng có gì lạ.

Vị tu sĩ bẩn thỉu nhướng mày, đẩy tấm bảng gỗ bên cạnh ra phía trước, thái độ hời hợt: “Không kể bệnh lớn hay nhỏ, khám một lần là một ngàn linh thạch hạ phẩm, thuốc men tính riêng.”

Dư Thanh Đường bị Diệp Thần Diễm cõng vào một góc hẻm nhỏ, nơi đan tu kia trú ngụ. Không cửa hiệu, không bảng hiệu, chỉ là hai tấm vải rách treo hờ trên khung cửa đổ nát, như một trò đùa nhếch nhác.

“Một ngàn!” Gã tu sĩ râu dê thốt lên, giọng đầy bất mãn: “Ngay cả đệ tử nội môn của Hỏa Đỉnh Tông cũng chỉ mất 800! Ngươi sao không đi cướp đi! Tìm ta, ta chỉ lấy 500 thôi!”

Một gã râu quai nón khác không chịu thua: “Ta chỉ lấy 300!”

Diệp Thần Diễm chẳng thèm nhíu mày, lạnh lùng đáp: “Một ngàn thì một ngàn, chỉ cần ngươi chữa khỏi.”

Hai kẻ phía sau nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau, nghẹn lời.

“Ha, kẻ có tiền.” Gã tu sĩ bẩn thỉu lúc này mới uể oải đứng dậy, ánh mắt lướt qua Dư Thanh Đường, lười biếng ngáp một cái: “Tiểu mỹ nhân cũng chẳng nói gì, thôi thì trả tiền trước đi.”

Diệp Thần Diễm không nói một lời, trực tiếp ném một ngàn linh thạch qua. Gã tu sĩ nhận lấy, cân thử trên tay rồi nhét thẳng vào ngực áo — rõ ràng là hắn không có nhẫn trữ vật.

Dư Thanh Đường tò mò đánh giá đối phương, cảm thấy phong thái của gã khá giống với một cao nhân ẩn dật nơi thế ngoại. Tuy nhiên, vết sẹo nổi bật trên khuôn mặt lại khiến y càng thắc mắc, vì hoàn toàn không nhớ ra người này là ai.

Diệp Thần Diễm cõng Dư Thanh Đường theo sau gã, quẹo vào một con hẻm nhỏ. Ở đó, gã thậm chí còn không có lấy một cửa hàng đàng hoàng, chỉ kéo tạm vài tấm vải rách để che chắn, tự nhận đây là nơi làm việc của mình.

Gã tu sĩ liếc qua chân của Dư Thanh Đường, mặt đầy vẻ ghét bỏ, lắc đầu: “Chút thương tích cỏn con thế này mà ngươi còn muốn tìm đan tu.”

Hắn ra hiệu cho Diệp Thần Diễm:

"Lấy một mảnh vải sạch."

Diệp Thần Diễm lập tức đưa tới, tên đan tu đắp mảnh vải lên cổ chân Dư Thanh Đường, giọng điệu chẳng chút nghiêm túc:

"Chịu đau."

Dư Thanh Đường vừa định đáp lời, đột nhiên cảm giác một cơn đau dữ dội như sét đánh:

"Ao——"

“Nga…” Dư Thanh Đường vẫn còn đang gật đầu thì đan tu đột nhiên dùng lực bất ngờ. Y lập tức đổi giọng, từ âm trầm bình thản chuyển thành một tiếng hét chói tai: “Ngao ——!”

Tiếng hét vừa vang lên, Dư Thanh Đường mới nhận ra điều gì đó không đúng, vội nhéo yết hầu mình, chữa cháy bằng cách thêm vào một tiếng yếu ớt: “…… Nha!”

Diệp Thần Diễm dường như khóe miệng hơi cong lên, nhưng cố nhịn không bật cười thành tiếng.

“Hừ.” Gã đan tu bẩn thỉu rút tay lại, vẻ mặt tràn đầy vui sướиɠ trước cảnh người gặp họa, cười nói: “Giọng rõ vang, trung khí mười phần, xem ra chắc chắn không có vấn đề gì nữa. Thôi, đi được rồi, có muốn mua thêm chút đan dược không?”

Dư Thanh Đường thử duỗi tay xoa cổ chân, khẽ xoay nhẹ một chút. Y kinh ngạc phát hiện mình thực sự đã có thể cử động bình thường.

—— Ngoài việc cơn đau đã hoàn toàn biến mất, y còn cảm nhận được một luồng linh khí mát lạnh đang lưu chuyển trong cơ thể, nhanh chóng chữa lành thương thế của mình.

Ánh mắt Dư Thanh Đường lộ ra chút kính phục, thầm nghĩ người này tuyệt đối là một cao thủ! Ít nhất cũng phải là nhân vật có tên trong cốt truyện.

“Quả thật cần mua thêm ít đan dược.” Diệp Thần Diễm không màng đến vẻ mặt đầy toan tính của gã đan tu, thản nhiên hỏi: “Có loại nào…”

Hắn cố tình liếc nhìn Dư Thanh Đường, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười: “ ... ngọt một chút, như Hồi Linh Đan hay Hồi Huyết Đan, đều phải có.”

Tên đan tu nhếch mày, ném ra vài lọ thuốc, cười khẩy:

"Ngọt? Hương vị giống y đường , đảm bảo hợp ý."

Dư Thanh Đường làm bộ không nghe thấy, quay mặt đi.

Diệp Thần Diễm nhìn y, bỗng mỉm cười:

"Thanh Đường cô nương đi đường xa, cũng nên thuận tiện bắt mạch xem sao."

Dư Thanh Đường: "!"

Y không khỏi chấn động! Bắt mạch? Chết rồi! Bắt mạch thì có thể phân biệt được nam nữ đúng không?