Dư Thiên Đường xoa trán, hít sâu một hơi. Y ghét bỏ nhét cây cầm trở lại nhẫn trữ vật, như muốn chôn vùi toàn bộ sự phiền muộn.
Diệp Thần Diệm ngồi một bên, chống cằm quan sát, ánh mắt lộ vẻ suy tư: “Cây đàn này... có vẻ không phải vật tầm thường?”
Dư Thiên Đường giật mình, lập tức chối phắt: “Không có gì, chỉ là truyền thừa của tông môn thôi.”
Ánh mắt y cố gắng tỏ ra chân thành, như muốn khiến đối phương từ bỏ ý định tìm hiểu thêm. “Dù bây giờ tông môn sa sút, nhưng tổ tiên từng một thời vinh hiển.”
Y thực sự muốn nói thẳng rằng mình chỉ là một Kim Đan bình thường, không có bất cứ điểm đặc biệt nào, ngươi không cần suy nghĩ vớ vẩn.
Nếu bắt buộc phải nói ra điều gì đặc biệt, chắc hẳn là về tình cảnh của y.
"Ồ ——" Diệp Thần Diễm kéo dài giọng, cũng không rõ là tin hay không, nhưng dù sao cũng phối hợp chuyển đề tài, chỉ tay ra ngoài hang động, "Hôm nay e là không đi được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Hắn có vẻ tạm chấp nhận lời giải thích, không ép hỏi thêm. Dời ánh mắt ra ngoài cửa động, hắn nói: “Hôm nay trời mưa lớn thế này, e rằng không thể đi đâu được. Ngủ sớm đi.”
Hắn ngừng một chút, ánh mắt lại nhìn y, có chút ý tứ nhắc nhở: "Chỉ là, Thanh Đường luôn ở lại trong tông môn, e rằng không có kinh nghiệm nghỉ ngơi nơi hoang dã. Nếu như ngủ không quen thì…"
“Không cần!” Dư Thiên Đường lập tức đáp lời, sau đó nhận ra điều bất thường, y quay sang nhìn hắn: “Ngươi vừa gọi ta là gì?”
Từ lúc đầu hắn gọi y là “tiên tử”, sau đó chuyển thành “Dư cô nương”, giờ đột nhiên trực tiếp gọi tên mà không chút khách khí. Rõ ràng, Diệp Thần Diệm này là một kẻ vô cùng giỏi tạo quan hệ.
Diệp Thần Diệm cúi đầu, giọng pha chút e dè: “Chỉ gọi tên thôi mà.”
Hắn không nhìn thẳng y, chỉ cúi xuống, lấy nhành cây gảy nhẹ đống lửa: “Nếu ngươi không thích, ta sẽ gọi lại là ‘tiên tử’.”
Dư Thiên Đường trầm mặc. Gọi "tiên tử" thực sự khiến y nổi da gà, nhưng bị gọi thân mật như vậy cũng không dễ chịu.
Y sờ mũi, thở dài: “Thôi, cứ gọi là Dư cô nương đi.”
Nếu có thể kêu Dư công tử thì càng tốt.
“Thanh Đường cô nương thì sao?” Diệp Thần Diệm nhướng mày, ý muốn cò kè mặc cả.
Dư Thiên Đường và hắn đối diện một lúc lâu, rồi bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi.”
Như thế coi như cả hai mỗi bên nhượng bộ một bước.
Dư thanh đường ngáp một cái: “Ai, ngủ đi.”
Ngày hôm nay đã mệt lắm rồi!
"Muội cứ ngủ đi." Diệp Thần Diễm đã quấn chân lại, "Ta thường không ngủ, đều dành thời gian tu luyện, vừa hay có thể gác đêm."
Dư Thanh Đường nằm xuống với tư thế cứng nhắc, như thể thật sự có giả thiết như vậy, rằng Long Ngạo Thiên cũng không ngủ, mà ban đêm luôn minh tưởng tu luyện
Y đột ngột bật dậy, quay lại nhìn hắn: “Vậy ta cũng tu luyện.”
Diệp Thần Diệm thoáng nhướn mày: “Thanh Đường cô nương không mệt sao?”
"Không sao cả! Vừa hay ta có thể luyện thử tâm pháp Diệu Âm Tiên truyền lại cho ta."
Dư Thanh Đường lập tức bị khơi dậy ý chí chiến đấu, định bụng bắt kịp nhịp bước của Long Ngạo Thiên. Y cũng ngồi xếp bằng, bắt đầu nhập tâm tu luyện.
Diệp Thần Diễm nheo mắt lại, liếc nhìn hắn đầy cảnh giác —— tu giả khi tu luyện là lúc dễ bị động tay động chân nhất, chẳng lẽ…"
Một canh giờ sau.
Hắn vừa duy trì cảnh giác, vừa bước vào trạng thái tu luyện.
Một canh giờ trôi qua, những âm thanh sột soạt nhỏ như tiếng muỗi kêu truyền vào tai Diệp Thần Diễm, khiến hắn khẽ nhíu mày. Trong lòng chắc chắn — quả nhiên người kia đang làm trò gì đó.
Hắn lặng lẽ mở mắt, không gây chú ý mà nhìn sang — Dư Thanh Đường đã oai oái ngã xuống đất, mặt nhăn nhó, vừa nghiến răng vừa đấm chân mình.
Ánh mắt chạm nhau, Dư Thanh Đường ngay lập tức lăn một vòng trên đất, đổi sang một tư thế chật vật nhưng cố tỏ vẻ tao nhã hơn, gượng cười ôm lấy chân mình:
"...Chân ta bị tê."
Diệp Thần Diễm im lặng một lúc:
"...Mới có một canh giờ."
Một canh giờ! Cũng là chân người thôi mà! Đám người tu tiên các ngươi chẳng lẽ không lo đến việc bị ép mạch máu sao?
Diệp Thần Diễm còn hỏi:
"Muội bình thường… không tu luyện lâu thế này à?"
Dư Thanh Đường im lặng.
Y trở mình, đưa lưng về phía Diệp Thần Diễm:
"Ngủ, ngủ ngon."
Mình đi phân cao thấp với Long Ngạo Thiên làm gì chứ!