Dư Thiên Đường lần này vô cùng cẩn thận. Quần áo vừa cởi một nửa, y lập tức quay đầu lại kiểm tra, chắc chắn rằng cửa động không có ai. Sau đó, y mới nhanh chóng thay đổi quần áo trong nháy mắt.
Cuối cùng cũng an toàn đổi xong, y ngồi xổm bên đống lửa, lấy ra cây Long Hạc cầm, cẩn thận quan sát.
——Cây đàn này có vẻ không ổn.
Dư Thiên Đường nheo mắt, thử chạm nhẹ lên dây đàn. Cảm giác phát ra từ nó vô cùng kỳ lạ, tựa như mượt mà hơn trước. Trạng thái của nó dường như không còn giống ngày xưa.
Long Hạc cầm vốn là bản mệnh pháp bảo của y. Theo lý mà nói, giữa chúng phải có sự đồng điệu tâm ý. Nhưng giờ đây, nhìn thế nào y cũng cảm thấy cây cầm này có chút ... nịnh nọt!!!
Dư Thiên Đường: "..."
Không nhịn được, y ghét bỏ ném cây cầm xuống đất.
Nó vẫn phiêu phù lơ lửng ngay sau lưng y, không chịu rời nửa bước.
Không biết có phải áo giác hay không, nhưng nếu là trước kia cây cầm này giữ khoảng cách với y, thì giờ nó lại dính sát, như thể hận không thể bám chặt lên lưng y.
Cây cầm này đã theo y từ khi còn ở môn phái, qua bao năm tháng mà chẳng hề tỏ thái độ như thế. Biến đổi lớn nhất duy chỉ có ....
Dư Thiên Đường cúi đầu nhìn chiếc váy mình đang mặc.
Không muốn suy đoán ác ý, nhưng sự thật thì không thể không nghĩ đến.
“Thanh đường, muội thay đồ xong chưa?”
Dư Thanh Đường không tự chủ mà nghĩ đến chuyện vừa rồi là "ngoài ý muốn", khuôn mặt vô cảm xóa đi đoạn ký ức ấy, vứt vào một góc, thanh giọng đáp lại: "Xong rồi"
Diệp Thần Diệm từ ngoài bước vào, trên tay cầm hai quả dại màu đỏ, toàn thân ướt sũng như vừa ngâm mình dưới mưa.
Hắn hơi cúi đầu, đưa một quả cho y: “Ngọt lắm, không chua chút nào.” :)))
Dư Thiên Đường vừa nghe từ "chua" đã giật giật khóe miệng, nhưng vẫn nhận lấy quả.
Thấy y chịu nhận, Diệp Thần Diệm mỉm cười nhẹ nhõm: “Ta đi xem xét quanh đây, không thấy dấu vết của thú dữ. Hẳn là an toàn. Đêm nay ta sẽ thức gác.”
Nói rồi, hắn bắt đầu cởϊ qυầи áo, để lộ thân hình trẻ trung đầy sức sống.
Dư Thiên Đường: “?”
Y vừa mới nhìn một màn này ban nãy, giờ lại phải chứng kiến thêm lần nữa.
Y lặng lẽ dịch mông một chút, cảm giác cảnh giác trong người càng tăng cao. Nơi đây không có nữ chính, nhưng dường như Diệp Thần Diệm không có chỗ giải toả hormone, có phần nguy hiểm :)))
Diệp Thần Diệm đổi xong quần áo, ngồi xuống bên cạnh y, ánh mắt thoáng nhìn cây cầm y vừa cất đi: “Vì sao ngươi lấy cây đàn ra xem?”
Nhắc đến cây đàn, Dư Thiên Đường cũng muốn nghiệm chứng một chút. Y đột nhiên đưa cây cầm cho Diệp Thần Diệm: “Ngươi gảy thử một chút.”
Diệp Thần Diệm ngạc nhiên: “Ta? Ta không phải cầm tu, cũng không biết gảy đàn.”
“Không sao, chỉ cần phát ra tiếng là được.”
Diệp Thần Diệm nghi hoặc, nhưng vẫn đưa tay đặt lên dây đàn. Ngón tay hắn vừa chạm vào, dây đàn lập tức run lên, phát ra âm thanh căng thẳng, như thể đang chống cự.
Sắc mặt Diệp Thần Diệm thay đổi, hắn vội thu tay lại: “Tê!”
Cây Long Hạc cầm lập tức phóng khỏi tay hắn, bám chặt vào lưng Dư Thiên Đường như tìm kiếm sự che chở.
Dư Thiên Đường cúi người kiểm tra: “Làm sao vậy?”
Diệp Thần Diệm chau mày, giơ tay lên nhìn, ánh mắt kỳ quái: “Cây đàn này... hình như hút một chút linh lực của ta.”
Dư Thiên Đường khẽ nheo mắt. Quả nhiên, y đã đoán đúng.
Y không muốn dùng từ “đáng khinh” để mô tả một pháp bảo, nhưng cây Long Hạc cầm này thực sự không khác gì tông môn vô trách nhiệm của y – hoàn toàn hoang đường.
—— Nó đơn giản chỉ là háo sắc! Trong nguyên tác, việc nó bỏ Dư Thiên Đường để chuyển sang gắn bó với nữ chính Diệu Âm Tiên không phải vì bị khí vận chi tử hay thiên đạo hấp dẫn, mà chỉ bởi... nó háo sắc nên thích mỹ nữ!