Sau Khi Mặc Nữ Trang Trêu Chọc Long Ngạo Thiên

Chương 20: Làm kẻ lừa đảo cũng thực không dễ dàng gì!

Đôi mắt của Diệp Thần Diệm mở lớn, theo bản năng ngồi thẳng dậy: “Hả?”

Dư Thiên Đường cảm thấy kỳ lạ: “Ngươi kinh ngạc gì chứ?”

“Không… không có gì.” Diệp Thần Diệm vội dời ánh mắt, ấp úng nói: “Chỉ là, ta nghĩ muội nói đùa thôi.”

“Không phải muôi từng nói, có tình nhập vô tình (*) sao?” Dư Thiên Đường đáp lại rất tự nhiên.

(*) Tình ý khẽ hòa vào nhau trong vô thức

Hai người nhìn nhau, mỗi người trong lòng đều có suy nghĩ riêng.

Đúng lúc này, trời vang lên một tiếng sấm lớn, Dư Thiên Đường giật mình, vội vàng giơ cây đàn che trên đầu.

“Đừng nói là thiên lôi đánh ta vì ta nói dối đấy!”

Diệp Thần Diệm bỗng nhiên thu hồi ánh mắt, khẽ nói: “Khụ, trời sắp mưa rồi. Mau tìm chỗ trú đi.”

---

Trận mưa rào đột ngột ập đến, khiến hai người bất đắc dĩ phải tìm một sơn động để trú chân. Nhìn tình hình, chỉ e rằng tối nay họ sẽ phải qua đêm tạm bợ nơi này.

Diệp Thần Diệm vắt nhẹ áo ngoài thấm nước, ngẩng đầu nhìn miệng động, nơi dòng mưa trút xuống tựa như màn nước: “Cơn mưa này quả thật nói đến là đến, không hổ danh khí hậu Vân Châu.”

Khí hậu Vân Châu vốn đặc biệt, hiện tượng mưa gió tự nhiên ở đây không bị linh lực hay kết giới của tu giả ngăn cản được. Chỉ những kẻ đã hòa hợp với thiên địa, tu vi cực cao mới có thể vượt thoát khỏi sự ràng buộc này. Với những kẻ như bọn họ, mới chỉ Kim Đan cảnh, thì chỉ đành ngoan ngoãn chịu trận.

Dư Thiên Đường vừa đưa tay hơ lửa sưởi ấm, vừa lén liếc nhìn Diệp Thần Diệm.

Thân hình chàng trai trẻ tuổi, ở giữa ngưỡng thiếu niên và thanh niên, phủ lên một tầng cơ bắp vừa phải, toát lên sức mạnh tiềm tàng nơi eo lưng săn chắc.

Ánh nhìn dần trở nên thất thần.

Dư Thiên Đường lặng lẽ thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn cơn mưa ngoài động.

Ai cũng rõ, những cơn mưa bất chợt như thế này không đơn giản chỉ là ngẫu nhiên. Trong truyện thường sắp đặt để nam nữ chính phải chung sống ở một nơi hoang vắng, tạo cơ hội gia tăng tình cảm hoặc khiến mối quan hệ trở nên ám muội hơn.

Dư Thiên Đường nhìn nước mưa rào rào bên ngoài, trong đầu lại nghĩ đến những cụm từ như "mưa rền gió dữ", "suốt đêm không dứt".

Ngôn từ thì thuần khiết, nhưng ý tứ lại chẳng trong sạch chút nào!

Y khẽ che mắt, hối hận vì trí nhớ không quên được sau khi tu tiên. Những lúc thế này, khả năng ấy khiến y chỉ thấy thêm phiền phức!

Ánh mắt y thoáng hiện lên vẻ "sống không còn gì luyến tiếc", tay cầm nhành cây gẩy gẩy đống lửa.

Diệp Thần Diệm quay lại, nhìn thấy trên trán Dư Thiên Đường treo vài sợi tóc ướt, từng giọt nước chảy dọc theo gương mặt mà thấm vào vạt áo. Ánh lửa hắt lên làm khuôn mặt thanh lãnh của y thêm phần ái muội.

Ánh mắt của Diệp Thần Diệm thoáng đảo qua, không chút che giấu. Nhưng ngay khi Dư Thiên Đường ngẩng đầu, hắn lại khẽ mỉm cười, nói: “Ta ra ngoài xem xét xung quanh một chút, muội thay quần áo đi, kẻo bị cảm lạnh.”

“Được.”

Mưa lớn như thế, chẳng có lý do gì để cần ra ngoài kiểm tra. Rõ ràng đây là cách để tạo không gian riêng cho y.

Sự tinh tế đến từ "nam chính hoàn hảo" thường chỉ nữ chính mới có đặc quyền hưởng.

Dư Thiên Đường đưa lưng về phía cửa động, lặng lẽ thay quần áo. Nhưng vừa kéo áo xuống vai, Diệp Thần Diệm đột nhiên quay lại: “À, đúng rồi, Thanh Đường… Xin lỗi!”

Dư Thiên Đường mặt không đổi sắc kéo áo lên: “Không! Sao!”

“Ta đi ngay đây!” Diệp Thần Diệm lúng túng, quay lưng, rút lui ra ngoài mưa.

Đi được một đoạn, hắn bước chậm lại, nét bối rối vừa rồi hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười nhàn nhạt đầy ẩn ý: “Làm kẻ lừa đảo cũng thực không dễ dàng gì!” :)))