Diệu Âm Tiên và Diệp Thần Diễm cùng lúc lao tới, nhưng cuối cùng vẫn là Diệp Thần Diễm nhanh hơn một bước, đỡ lấy y bằng một tư thế công chúa hoàn mỹ.
Hắn theo bản năng liếc qua Long Hạc Cầm — từ vẻ ngoài, cây cầm này vốn dĩ trông chỉ như một linh khí hạ phẩm. Nhưng sau khi bộc lộ mũi nhọn, nó lại thể hiện rõ sức mạnh bất phàm.
Ngay khi Long Hạc Cầm hấp thụ máu tươi, nó lập tức chui vào nhẫn trữ vật của Dư Thanh Đường, như thể đã tìm được chủ nhân đích thực.
Diệp Thần Diễm thu hồi ánh mắt, vẻ mặt như đang suy tư điều gì đó.
Diệu Âm Tiên nhanh chóng bước tới, cẩn thận kiểm tra thương thế của y. Sau khi xác định chỉ là linh lực tiêu hao quá mức, nàng thở phào nhẹ nhõm: "Không sao, chỉ là quá mệt mỏi."
Nàng lắc đầu bất đắc dĩ: "Quả nhiên, nhất phẩm linh khí uy lực vô song, nhưng tiêu hao sức lực cũng thật kinh người. Long Hạc Cầm này còn mang theo cấm chế rất mạnh, e rằng là do tiền bối tông môn lo lắng người sở hữu không thể kiểm soát được nó."
Nàng khẽ liếc nhìn Diệp Thần Diễm, ánh mắt lóe sáng: "E rằng vì cứu ngươi mà Thanh Đường không ngại nguy hiểm, mạnh mẽ dẫn động linh lực..."
Diệp Thần Diễm cúi xuống nhìn y. Lúc này, Dư Thanh Đường đã nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, khóe miệng vẫn còn vương máu, trông vừa yếu ớt vừa đáng thương.
Ánh mắt Diệp Thần Diễm khẽ động, hắn cẩn thận dùng ống tay áo lau vết máu trên môi y, giọng nói trầm thấp: "Ta hiểu rồi."
---
Sau khi đưa các nữ tu được giải cứu rời đi, trên linh thuyền chỉ còn lại Diệp Thần Diễm và Dư Thanh Đường vẫn đang hôn mê.
Diệp Thần Diễm tựa cằm nhìn y, sau đó cầm một chiếc quạt nhỏ, đưa qua lại trước mặt y như đang suy tư điều gì.
"Ngươi cố ý." Hắn nhìn chăm chú vào Dư Thanh Đường, không biết đang nghĩ gì, rồi chợt siết chặt cây quạt trong tay. "Cũng không nhất định."
Hắn thở dài một tiếng, đặt quạt xuống, rồi bất chợt cúi sát, nhéo nhẹ mũi y: "Ngươi còn không tỉnh? Nếu không, ta e rằng vết thương của ta sẽ lành mất đấy." :)))
Lông mi Dư Thanh Đường khẽ động.
Diệp Thần Diễm lập tức ngồi ngay ngắn, làm bộ như đang điều tức.
Một lát sau, Dư Thanh Đường chậm rãi mở mắt, có chút ngơ ngác gãi đầu, ánh mắt mơ hồ: "Ta... đang ở đâu?"
"Ngươi tỉnh rồi?" Diệp Thần Diễm giả vờ như vừa phát hiện, đưa y một túi nước. "Uống một chút nước đi."
Dư Thanh Đường ngoan ngoãn uống một ngụm, dần dần tỉnh táo. Y vội hỏi: "Diệu Âm Tiên đâu?"
Diệp Thần Diễm thần sắc phức tạp, khẽ híp mắt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vừa tỉnh dậy đã hỏi nàng?"
Hắn khoanh tay trước ngực, tựa người ra sau: "Nàng đã quay về tông môn rồi. Trước đó, ta đã đưa các nữ tu kia về trước. Chúng ta hiện giờ đã rời khỏi địa phận Kim Châu, đây là Vân Châu."
"Vân Châu?" Dư Thanh Đường kinh ngạc trợn to mắt. "Nàng đi rồi? Vậy... Long Hạc Cầm đâu?"
“Cầm?” Diệp Thần Diệm chỉ vào nhẫn trữ vật của y: “Ở trong đó, tự mình tìm đi”
Dư Thiên Đường theo bản năng lôi cây đàn ra, nhìn chằm chằm mà không khỏi hốt hoảng: “… Đây thật sự là đàn của ta sao? Sao lại sáng rực như vậy?”
Diệp Thần Diệm khẽ cười, không nhịn được phát ra một tiếng: “Nó vốn dĩ quang hoa nội liễm, ta trước kia cũng không nhận ra đây lại là nhất phẩm Linh Khí.”
“Có vẻ là giờ nó nhận muội làm chủ, hấp thu tinh huyết của muội, nên mới…”
“Khoan đã!” Dư Thiên Đường lập tức nhận ra điều gì đó, cả người cứng lại, chậm rãi quay đầu: “Nó nhận ai cơ?”
“Muội” Diệp Thần Diệm nhướng mày, nhàn nhạt đáp: “Muội quên rồi sao? Trước khi ngươi hôn mê, muội đã phun ra máu, vừa vặn rơi lên cây cầm.”
Dư Thiên Đường cảm thấy đầu óc mình vừa tỉnh táo lại đã không còn tỉnh táo nữa.
Hỏng rồi, hỏng cả rồi.
Kim Châu thì không thể quay lại, Diệu Âm Tiên cũng đã bay mất, còn cây cầm này lại khiến y đâm đầu lên thuyền tặc của Thanh Châu.
Diệp Thần Diệm cố tình giơ cánh tay bị thương lên lắc lắc trước mặt y: “Sao vậy?”
Ánh mắt Dư Thiên Đường rơi xuống vết thương của hắn, không khỏi hỏi: “Tay của ngươi…”
“Không sao.” Diệp Thần Diệm cười tủm tỉm, thu tay về: “Vết thương nhỏ, sẽ lành ngay thôi. Muội xem này.”
Hắn vận công pháp, thúc đẩy thương thế nhanh chóng khép lại, lớp da cháy đen bong tróc, lộ ra làn da lành lặn không chút tổn thương.
“Oa—” Dư Thiên Đường vỗ tay đầy phấn khích, “Trông giống như gà ăn mày(*) vậy!”
(*) gà bọc đất sét nướng á :)))
Nụ cười của Diệp Thần Diệm lập tức cứng lại, chậm rãi quay đầu nhìn y.
Dư Thiên Đường vội che miệng, sửa lời: “Khụ, ý ta là công pháp rèn thể của ngươi quả thật rất lợi hại.”
Diệp Thần Diệm chống cằm, vẻ mặt phức tạp, khẽ thở dài rồi lấy ra một tờ giấy vàng đưa cho hắn.
Dư Thiên Đường do dự nhận lấy: “Đây là gì?”
Diệp Thần Diệm nhàn nhạt nói: “Diệu Âm Tiên đưa cho muội đấy, xem như tạ ơn muội mà tặng tâm pháp này.”
Dư Thiên Đường cúi đầu nhìn, trên giấy vàng là một thiên cầm phổ – khúc Vấn Tâm.
Y thầm nhớ lại, trong nguyên tác, khi Diệp Thần Diệm đột phá, Diệu Âm Tiên cũng từng đàn khúc này.
Suy nghĩ của Dư Thiên Đường trở nên phức tạp.
Xem ra thế giới này vẫn đang tự vận hành theo cách riêng của nó. Ít nhất, những thứ sau này Long Ngạo Thiên cần dùng đều đã được sắp xếp sẵn để đến tay hắn.
Nhưng giờ đây, hậu cung không còn là ưu tiên hàng đầu nữa, mà tăng lên thực lực và cơ duyên lại trở thành mấu chốt. Điều này có nghĩa là, dù Diệu Âm Tiên không xuất hiện, thì năng lực thăng cấp cho hắn của nàng vẫn không mất đi.
Dư Thiên Đường chống cằm, đăm chiêu suy nghĩ, trong lòng không biết mình có nên cảm thấy có lỗi với nàng hay không.
Diệp Thần Diệm liếc y một cái, ho khẽ: “Muội đang nghĩ gì vậy?”
Dư Thiên Đường trả lời theo phản xạ: “Diệu Âm Tiên.”
“Oh—” Diệp Thần Diệm nhướng mày: “Muội thích nàng ấy?”
“Hả?” Dư Thiên Đường giật mình.
“ Vừa gặp đã thân?” Diệp Thần Diệm cố tình ghé sát, “Cao sơn lưu thủy, gặp được tri âm? Các cầm tu các muội chẳng phải đều thích điều này sao?”
Dư Thiên Đường á khẩu, nhưng chợt nhớ lại nguyên tác – quả thật trong đó y đã từng ghen với hậu cung của Long Ngạo Thiên.
Y thở dài, quyết định vì bản thân mà tiếp tục nói dối: “Ta thích nam nhân!”