Sau Khi Mặc Nữ Trang Trêu Chọc Long Ngạo Thiên

Chương 18: Long Hạc Cầm

"Ngươi không sao chứ?" Dư Thanh Đường, sau thoáng sợ hãi, nhanh chóng lấy lại tinh thần, theo bản năng đưa tay đỡ nàng. Diệu Âm Tiên lập tức nắm lấy tay y: "Đừng manh động, cô không phải đối thủ."

Dư thanh đường cũng không tính manh động.

Y lặng lẽ cảm thán trong lòng: quả nhiên Diệu Âm Tiên không hổ danh là nữ chính, quả thật lợi hại hơn y rất nhiều. Ngay cả khi bị đè nặng bởi bao nhiêu cấm chế, nàng vẫn chưa thảm hại như y.

"À, đúng rồi." Dư Thanh Đường chợt nhớ ra, liền đưa chiếc Long Hạc Cầm về phía nàng, "Cô chơi thử xem, thứ này chắc lợi hại lắm!"

Diệu Âm Tiên thoáng sững sờ: "Đây là... Long Hạc Cầm?"

Đến lượt Dư Thanh Đường ngạc nhiên: "Cô biết sao?"

Ánh mắt Diệu Âm Tiên khẽ lóe sáng: "Sư phụ từng nhắc đến. Thiên Âm Tông khi trước có một chiếc tiêu và một cây cầm, đều là linh khí nhất phẩm thấu hiểu nhân tính. Nhưng sau biến cố, một vị tiền bối đã mang Long Hạc Cầm rời khỏi tông môn, từ đó không còn tung tích."

Dư Thanh Đường hơi há miệng, lẩm bẩm: "Thật không ngờ, đây quả là một vật từ 800 năm trước."

"Giờ không phải lúc bàn chuyện này." Diệu Âm Tiên nghiêm sắc mặt, nắm lấy tay y, nói đầy nghiêm trọng: "Có Long Hạc Cầm, có lẽ có thể thử một lần."

"Thử cái gì?" Dư Thanh Đường chưa kịp hiểu ý.

Diệu Âm Tiên đã nhanh chóng túm lấy vai y, ném thẳng lên trước: "Vào trận khúc, khởi!"

Dư Thanh Đường bị đẩy vào chiến trận, chỉ biết thốt lên: "Khoan đã, ta còn chưa quen với cây cầm này, nó đâu chịu nghe ta!"

Thấy thế Ngô Thiên Long lao tới với nắm đấm rực lửa nhắm thẳng vào mặt y, từ phía xa, Ngô Thiên Giao vội kêu lên: "Đại ca, đừng đánh vào mặt hắn!"

Dư Thanh Đường: "..."

Ha, cũng còn biết thương hoa tiếc ngọc?

Nhưng Ngô Thiên Long chẳng buồn bận tâm, cú đấm vẫn giữ nguyên uy lực, hoàn toàn không có ý nhường.

"Cẩn thận!"

Diệp Thần Diễm từ nãy tới giờ vẫn linh hoạt né tránh, không muốn trực diện đấu linh lực với đối thủ. Nhưng giờ phút này, vì bảo vệ y, hắn đành cứng rắn nghênh tiếp một chiêu.

Hai người đối chiêu. Ngô Thiên Long không hề tổn hại, chỉ thản nhiên xoay cổ tay, cười lạnh nhìn Diệp Thần Diễm khẽ lui hai bước, trong khi cánh tay của hắn đã bị cháy đen một mảng.

Dù biết rằng trong kiểu thăng cấp Long Ngạo Thiên này, những thương tích nhỏ chẳng đáng kể, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn khiến người ta sởn gai ốc.

Dư Thanh Đường nghiến răng, chỉnh lại tư thế ôm cầm. Bị đóng băng thì đã sao, y sẽ đánh ra một khúc để dạy cho tên Ngô Thiên Long kia một bài học. Hết lần này tới lần khác, gã đều nhắm thẳng vào mặt y mà ra đòn, cứ như là cố tình chọn quả hồng mềm mà bóp.

Dẫu có là tượng đất cũng phải có biết tức giận. Hôm nay, trước khi bị đóng băng, y sẽ cho này nếm thử sự sắc bén của một khúc vô hình băng hồn!

Đầu ngón tay thon dài khẽ lướt qua dây cầm, một luồng sát khí mênh mông lập tức bùng lên. Hòa cùng cú phản kích của Diệp Thần Diễm, tiếng cầm vang vọng xé gió, mang theo khí thế sát phạt thẳng tới mặt Ngô Thiên Long. Trong khoảnh khắc, gã cảm thấy như mình không thể chống đỡ.

Theo bản năng, Ngô Thiên Long lùi một bước, nhưng rồi giận dữ quyết định chính diện nghênh chiến. Hai người đối chiêu, cả hai đều lùi lại hai bước, nhưng phía sau Ngô Thiên Long, hai tu giả trận pháp đã phun máu ngã gục.

Diệp Thần Diễm nhìn đôi tay của mình, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Dư Thanh Đường.

Lúc này, bạch y cầm tu chỉ yên lặng cúi đầu, vạt áo nhẹ lay động, trông chẳng khác nào thần tiên phiêu diêu.

Như lời năm xưa người ta từng nói, chỉ thiếu một lọ thuốc câm, Dư Thanh Đường đã có thể trở thành tuyệt thế mỹ nhân. :)))

Nhưng khoảnh khắc y nghiêm túc như vậy, quả thật có phần dọa người.

Hai người phối hợp, tình thế giữa trận lập tức đảo ngược. Diệp Thần Diễm ép Ngô Thiên Long lùi từng bước, cuối cùng khiến gã thổ huyết ngã xuống đất, bị một thương xuyên qua bàn tay, phát ra tiếng hét thảm.

Diệu Âm Tiên hơi nhíu mày, khuyên nhủ: "Công tử, xin hãy dừng tay! Hắn là thiên kiêu của Ngô gia Kim Châu, nếu ngài thực sự gϊếŧ hắn..."

Diệp Thần Diễm làm ngơ, khóe miệng dính máu nhưng vẫn cười nhạt, lạnh lùng rút thương về: "Ỷ thế hϊếp người?"

Nói rồi, hắn bất ngờ nâng thương, phóng mạnh về phía Ngô Thiên Giao. Mũi thương sượt qua da đầu gã, ghim thẳng vào thân cây phía sau, khiến gã hoảng hồn ngã phịch xuống đất. Trong lúc lộn xộn, một khối ngọc bài từ trong ngực gã rơi ra, lăn lóc trên mặt đất.

Dư Thanh Đường lúc này run rẩy mở mắt. Vừa rồi, đầu óc y gần như trống rỗng, chỉ dựa vào bản năng cơ bắp mà đánh xong khúc nhạc. Nhưng nhìn hiệu quả, dường như còn vượt xa khả năng ngày thường của y.

Nhưng tại sao y lại kiệt sức đến vậy?

Dư Thanh Đường chưa kịp nghĩ sâu, chỉ cảm thấy từng cơn đau âm ỉ từ đan điền truyền tới. Y cười khổ, thầm than: "Thận hư, quả là di chứng của việc lao lực quá độ."

Chưa kịp thở dài, y phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã ngửa ra sau, không hay biết Long Hạc Cầm đang lóe sáng, hưng phấn hấp thụ máu y để nhận chủ.

"Thanh Đường!"