Giọng nói của Giang Tẫn rất nhẹ nhàng, nếu không phải vì Lộ Nhĩ hiện có đủ ma lực và thính lực tốt, cậu còn tưởng mình nghe lầm.
“A?” Lộ Nhĩ đương nhiên không định bỏ rơi hắn, dù sao cậu vẫn đang chờ điều ước thứ ba của Giang Tẫn. Nhưng cậu không thích cảm giác bị tra hỏi, nên nói: “Đừng quên, vài giờ trước ngươi còn rất cố gắng để thoát khỏi ta.”
Giang Tẫn phản ứng theo bản năng nói: “Tôi không có…”
Hắn đương nhiên có.
Nhưng lúc đó, hắn không biết rằng cuộc đời của mình đã đến bước đường cùng. Hắn cũng không biết rằng người trước mặt sẽ kéo hắn ra khỏi bóng tối.
Dù là lời nói dối hay giả tạo, nếu có thể giữ lại khoảnh khắc ấm áp ngắn ngủi này, hắn nguyện làm bất cứ điều gì.
Giang Tẫn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lộ Nhĩ, hai mắt đỏ hoe.
Lộ Nhĩ: “???”
Cậu đã bước một chân ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy Giang Tẫn có vẻ sắp khóc, cậu chỉ đành quay người lại đi vào.
Nhưng Lộ Nhĩ không phải vì lòng thương cảm.
Mà là vì cậu phát hiện mình đột nhiên mất hết ma lực rồi!
Vừa rồi, vào khoảnh khắc Giang Tẫn nhìn cậu!
Tên nhóc này, trong lòng không chấp nhận điều ước thứ hai sao?
Lộ Nhĩ chớp mắt nghĩ ngợi, ngay lập tức phản ứng ra-
Khi Giang Tẫn có ý nghĩ “Tôi bị bỏ rơi.” trong lòng thì ma lực của Lộ Nhĩ sẽ bị phong ấn. Điều này chỉ có thể giải thích rằng, trong điều ước của Giang Tẫn có điều kiện “Lộ Nhĩ phải ở lại trong ngôi nhà này.”
Tại sao Giang Tẫn lại muốn Lộ Nhĩ ở lại ngôi nhà này?
Bởi vì Giang Tẫn cho rằng, “nhà” này phải có sự hiện diện của Lộ Nhĩ mới tính là thực sự của mình.
Lộ Nhĩ: “...”
Ai biết được, Ma Vương rất cạn lời!
Cho ngươi một căn nhà còn chưa đủ, ngươi còn muốn trong nhà có thêm một người, có phải tham lam quá rồi không!
Lộ Nhĩ nghĩ, nếu biết trước như vậy, cậu đã không tham lam chút vận may của hắn, chọn bừa một tên ăn mày lười biếng và tham lam nào đó cũng tốt hơn hắn…
Cậu cảm thấy vô cùng khó chịu và có chút tức giận vì Giang Tẫn khó đối phó như vậy.
Đột nhiên, Lộ Nhĩ thấy Giang Tẫn đang di chuyển - hắn chạy nhanh ra ngoài, lướt qua Lộ Nhĩ.
Lộ Nhĩ còn chưa kịp ý thức được tên nhóc này muốn làm gì thì thấy Giang Tẫn ôm một thứ gì đó từ phòng khách trở lại, tiến về phía mình.
Lộ Nhĩ nhìn hắn từng bước tiến lại, rồi quỳ xuống trước mặt mình.
“Ngươi làm gì vậy?” Cậu tò mò nhìn xuống.
“Dép.” Giang Tẫn thử sờ chân Lộ Nhĩ, nhận thấy Lộ Nhĩ không tránh nên mạnh dạn đặt chân trần của cậu lên đầu gối mình, cẩn thận xỏ dép vào cho cậu: “Sàn nhà bẩn.”
“Không có bẩn, căn hộ này hàng ngày đều có người đến dọn dẹp.” Lộ Nhĩ cảm thấy thú vị, không đẩy hắn ra, nhanh chóng nhận ra Giang Tẫn đang làm gì.
Hắn đang cố gắng lấy lòng cậu.
Thôi được, Lộ Nhĩ thừa nhận, cậu có chút hưởng thụ. Đại Ma Vương vốn cần có người hầu hạ.
Bầu không khí ngưng trọng đã phần nào dịu đi, Lộ Nhĩ vẫn không nhịn được mà hỏi: “Tại sao ước một điều ước lại khó khăn đến vậy?”
“Tôi không thích những thứ người khác cho.” Giang Tẫn cúi đầu, tay vẫn giữ chân Lộ Nhĩ: “Giống như từ thiện vậy.”
“... Phụt.” Lộ Nhĩ cười, nói: “Đây không phải là từ thiện, mà là giúp ngươi thực hiện ước nguyện. Ngươi còn trẻ mà tính cách đã cổ hủ như vậy. Không chịu nhận thứ người khác cho, đúng là cứng đầu.”
Giang Tẫn không nói gì thêm, chỉ “Ừ” một tiếng, rồi xỏ chiếc dép còn lại vào cho cậu. Nhưng không đứng dậy ngay lập tức.
Lộ Nhĩ lại nói thêm vài câu, chủ yếu là dạy hắn cách tiếp nhận ân huệ của đại ma vương một cách thoải mái, và sống sao cho xứng đáng với những gì nhận được.
Giang Tẫn bỗng nhiên nói: “Những thứ được người khác cho, luôn có lúc bị lấy lại. Quyền quyết định nằm trong tay họ, tôi ghét như vậy.”
“Ta không hẹp hòi như vậy.” Lộ Nhĩ an ủi hắn: “Những gì tặng cho ngươi thì chính là của ngươi.”
Giang Tẫn lắc đầu: “Trước đây bọn họ cũng đều nói như vậy.”
Họ cho khi muốn, đầy lòng nhân ái; họ hối tiếc thì lại quyết đoán. Từ đầu đến cuối, Giang Tẫn đều bị động tiếp nhận, không có thứ gì thật sự thuộc về hắn.
Lộ Nhĩ nghĩ lại khi Giang Tẫn mới được nhận nuôi, cha mẹ nuôi của hắn không giống như bây giờ.
Cặp vợ chồng này xuất thân từ một gia đình khá giả, khi đối xử tốt với người khác cũng rất biết cách thể hiện. Khi Giang Tẫn còn nhỏ, có thể họ đã lừa hắn đủ mọi cách.
Hết lần này tới lần khác bọn họ chỉ muốn dùng Giang Tẫn như một túi máu, nâng niu hắn chỉ để hắn khỏe mạnh và có thể cung cấp máu khi cần.
Sau khi Chu Dĩ Thừa hồi phục, Giang Tẫn không còn giá trị đối với họ, mọi thứ dần thay đổi.
Những điều tốt đẹp không có lý do thường có cái giá phải trả phía sau. Giang Tẫn hiểu rõ điều đó hơn bất cứ ai.
Hắn chỉ không muốn phải trải qua cảm giác rơi từ trên mây xuống lần nào nữa.
Nhận ra điều này, Lộ Nhĩ mím môi, thầm nghĩ: “Nói đi nói lại vẫn là cứng đầu. Chỉ cần ngươi không quan tâm thì ai có thể thực sự làm tổn thương ngươi được? Chỉ cần nói ra là đạt được mong muốn rồi, tại sao không thử?”
Nhưng không biết có phải vì đêm nay Lộ Nhĩ cũng mệt mỏi hay không mà đầu óc và miệng đột nhiên không đồng bộ. Trong lòng rõ ràng chứa nhiều sự không đồng tình, nhưng khi mở miệng ra lại nói:
“Vương sẽ không làm trái lời thề, Vương sẽ che chở ngươi!”