Lộ Nhĩ vừa cảm nhận ma lực dồi dào trong cơ thể, vừa kiên nhẫn nói với hắn: “Ta đã nói rồi, bất cứ điều gì ta cũng đều có thể đáp ứng. Nhà là điều ước thứ hai của ngươi, tiếp theo, ngươi có thể ước một điều nữa, như vậy chúng ta có thể hoàn thành khế ước.”
Giang Tẫn nhìn cậu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Lộ Nhĩ mỉm cười với hắn: “Nói cho ta biết, điều ước cuối cùng của ngươi là gì? Càng lớn càng tốt, không cần giới hạn.”
Một lúc sau, Giang Tẫn né tránh ánh mắt của cậu, nhỏ giọng nói: “Ngài có nhiều tiền như vậy, không có bác sĩ nào có thể chữa khỏi bệnh ảo tưởng của ngài sao?”
“...” Lộ Nhĩ mở miệng, cười ngao ngán: “Mất dạy!”
Giang Tẫn không hiểu sao lại rùng mình.
Lộ Nhĩ nói: “Ta đã vớt ngươi từ đáy hồ lên, cho ngươi ngôi nhà tốt nhất thế giới, ngươi còn không tin ta là Đại Ma Vương sao?”
Giang Tẫn không nói gì, rõ ràng là không tin.
Lộ Nhĩ từ từ tiến lại gần hắn, Giang Tẫn lén lút lùi lại một bước.
Ngay sau đó, Lộ Nhĩ kéo tay hắn, nâng hắn lên.
“Ngài làm gì vậy! Á!”
Khi Giang Tẫn còn chưa kịp phản ứng thì hắn phát hiện mình đã từ phòng khách vào đến phòng ngủ. Trong chớp mắt, hắn thậm chí chưa bước một bước, sao có thể làm được?
Giang Tẫn ngạc nhiên nhìn Lộ Nhĩ.
Lộ Nhĩ nhếch khóe miệng, nhướn mày, im lặng mỉm cười, ý nói: Bây giờ đã ngươi đã tin ta chưa?
Cậu không ngờ rằng, câu nói tiếp theo của Giang Tẫn lại làm cậu tức giận hơn: “Hóa ra ngài cũng là… dị năng giả.”
Lộ Nhĩ: “...”
Thực sự không còn gì để nói!
Cậu quên mất, thế giới này có thiết lập về dị năng giả! Và Giang Tẫn trước mắt, thật không may, là một trong những dị năng giả mạnh nhất trong tương lai của thế giới này. Để Giang Tẫn chấp nhận những thứ như dịch chuyển tức thời và chuyển đổi không gian thì quá đơn giản!
Còn có việc gì mà chỉ có Đại Ma Vương mới có thể làm mà dị năng giả không thể làm được không?
Lộ Nhĩ vắt óc suy nghĩ, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đưa ngươi lên thiên đường nhé?”
Giang Tẫn: “...”
Lộ Nhĩ đỡ trán: “Đủ rồi, đừng lùi nữa, ta không định gϊếŧ ngươi.”
Thế giới này cũng chưa chắc có thiên đường.
Khi Lộ Nhĩ đang tiếp tục loay hoay tìm cách để cho Giang Tẫn tin rằng cậu không phải là kẻ mắc bệnh ảo tưởng, thì Giang Tẫn đột nhiên trầm giọng nói: “Vậy, ngài không định sống ở đây với tôi à.”
“Đương nhiên.” Lộ Nhĩ không chút do dự, nói ngay: “Chờ ngươi thực hiện xong điều ước thứ ba, ta sẽ trở về tòa thành của mình. Nơi đó lớn hơn ngôi nhà này ít nhất gấp 10 lần. À không, gấp 20 lần.”
“Sau khi ước xong, ngài sẽ lập tức rời đi?”
“Lập tức.”
“Ngài thường làm như vậy sao?” Giang Tẫn chỉ vào ngôi nhà và rồi chỉ vào chính mình: “Tiêu tiền không cần thiết để cứu những người trông có vẻ đáng thương. Sau đó rời đi.”
Lộ Nhĩ suy nghĩ một lát, nói: “Chắc vậy. Đối với một số Đại Ma Vương lười biếng, có thể sẽ đóng cổng triệu hồi, nhưng bổn vương thì luôn cố gắng, hầu như mỗi trăm năm đều sẽ tiếp nhận một lần triệu hồi.”
Không hiểu sao, sau khi Lộ Nhĩ nói xong câu này, Giang Tẫn lại im lặng.
Lộ Nhĩ tiếp tục đề cập đến điều ước và đưa ra nhiều sự cám dỗ, thuyết phục từ từ, tận tình khuyên bảo, nhưng dù thế nào Giang Tẫn cũng không mở miệng.
Người hắn vẫn đang ướt, khuôn mặt suy dinh dưỡng đỏ ửng, lúc đầu tưởng là vì xấu hổ, giờ thì có lẽ là sốt. Giang Tẫn trông rất chật vật.
Lúc này, Lộ Nhĩ mới chợt nhận ra, thực ra Giang Tẫn bây giờ chỉ là một đứa trẻ mười sáu tuổi. Đêm nay hắn đã gặp quá nhiều chuyện, đầu óc không thể tiếp nhận nhiều chuyện như vậy trong cùng một lúc là điều rất bình thường.
Lộ Nhĩ đã thúc ép hắn quá mức.
“Thôi, ngươi nghỉ ngơi trước đi.”
Điều ước có thể thực hiện bất cứ lúc nào.
Lộ Nhĩ quay người đi ra ngoài. Hiện tại cậu có ma lực, có thể làm sạch quần áo để thay.
Cậu không chịu nổi cái bông hoa mẫu đơn biểu thị sự phú quý này, không hợp với khí chất của cậu.
“...Ngài cũng sẽ bỏ rơi tôi sao?”