Đã Nói Không Phải Trẻ Trâu Rồi Mà!!!

Chương 12

Sáng sớm tháng tám không lạnh nhưng cũng không quá nóng.

Vì tối qua trước khi đi ngủ, Lộ Nhĩ đã cài đặt hệ thống thông minh để điều hòa nhiệt độ ở tất cả các phòng duy trì ở mức 16 độ.

Nhưng cậu vẫn tỉnh dậy vì nóng.

Lộ Nhĩ ôm tâm lý “để ta xem chuyện gì đang xảy ra” khí thế bừng bừng mở mắt.

Sau đó, cậu thấy Giang Tẫn đang đứng ở mép giường, mắt đối mắt.

Tối hôm qua, Lộ Nhĩ và Giang Tẫn không thể có chung nhận thức về chuyện ước nguyện.

Nhưng dựa vào thái độ đoan chính tốt đẹp của Giang Tẫn, Lộ Nhĩ vẫn cho hắn đi. Cuối cùng còn dặn dò Giang Tẫn mau tắm rửa sạch sẽ, còn mình thì chạy đến phòng ngủ lớn nhất mà ngủ.

Dù là ai, khi ngủ dậy bỗng dưng phát hiện có một người vốn không nên xuất hiện đứng bên mép giường mình thì đều sẽ hoảng sợ.

Cho dù đó là Đại Ma Vương đi chăng nữa thì cũng phải khϊếp sợ.

Bất ngờ đối mặt, làm Lộ Nhĩ quên luôn mình bị nóng muốn bốc khói, cậu ngơ ngác hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”

Ngày hôm qua sau khi Giang Tẫn tắm xong cũng đã giặt sạch bộ quần áo bẩn. Bây giờ hắn đang mặc là một bộ áo ngủ mùa đông không biết hắn kiếm được ở đâu ngay ngắn đứng bên mép giường.

Không thể không nói, tuy Giang Tẫn mới 16 tuổi nhưng hắn đã cao hơn không ít so với các bạn cùng trang lứa. Tay dài, chân dài, tỉ lệ cơ thể đáng ngưỡng mộ, cái áo ngủ dày nặng ở trên người hắn cũng vừa vặn.

Hắn xoay người lấy một đĩa trứng chiên nhỏ từ trên bàn.

“Bữa sáng.” Biểu cảm của hắn nhìn qua rất bình tĩnh nhưng ánh mắt lại không che giấu được nỗi bất an. Đại khái cũng cảm giác được phần bữa sáng này không ra hồn: “Trong tủ lạnh chỉ còn cái này.”

Hành vi chăm sóc chu đáo như vậy, ở trước mặt bất cứ ai đều rất đáng được khen.

Tiếc rằng người trước mặt hắn là Đại Ma Vương đại nhân.

“Hừm.” Lộ Nhĩ lười nhác ngồi dậy, ánh mắt đảo quanh đĩa trứng chiên rồi lại nhìn lên mặt Giang Tẫn, băn khoăn một lát rồi lại nói một điều không tưởng: “Ngươi cho ta ăn cái này?”

Giang Tẫn lo lắng lùi ra sau một bước hỏi cậu: “Cậu không thích à?”

“Nghe này.” Lộ Nhĩ đá chăn, hai chân vẽ lên không trung một đường cong duyên dáng sau đó một chân ưu nhã bắt chéo lên vững vàng rơi xuống đất, ngồi ở mép giường, khoanh tay ôm ngực hơi giương cằm kiêu ngạo nói: “Vương dùng cơm, cần phải có 18 món khác nhau, mỗi ngày đều phải như thế.”

“18 món ăn, như thế có quá lãng phí không?”

“Không được cắt lời.” Lộ Nhĩ giơ chân đá đầu gối hắn, không cho hắn nói, tiếp tục nói: “ 18 món này chỉ là cơ bản, nhưng nhất định ba thứ không thể thiếu.”

Giang Tẫn nghe rất nghiêm túc, yên lặng ghi nhớ - ăn nhờ ở đậu thì cần phải trả giá, hắn có thể làm đồ ăn, tuy không nhiều lắm nhưng có thể học.

Sau đó, hắn nghe Lộ Nhĩ nghiêm túc nói với hắn: “Thịt điểu sư kho tàu, canh rắn chín đầu, bánh dâu tằm.”

“...”

“Biểu cảm của ngươi là sao?

Giang Tẫn nghĩ cậu lại phát chứng hoang tưởng tuổi dậy thì nhưng không dám nói ra, uyển chuyển nói: “Tôi chưa từng nghe tên các món này.”

“Chưa từng nghe?” Lộ Nhĩ gật đầu: “Chưa từng nghe cũng đúng, thế giới của các ngươi không có tồn tại điểu sư, rắn chín đầu, thậm chí cả dâu tằm thơm ngon.”

Giang Tẫn không nói chuyện, chỉ chăm chú nhìn cậu.

“Cho nên không cần làm chuyện này để lấy lòng ta. Căn nhà này là của ngươi cho dù ngươi không làm cho ta mấy cái món…” Lộ Nhĩ quét mắt đến nhìn đĩa trứng chiên nuốt mấy chữ “nghèo kiết xác” về, nói: “Bữa sáng này cứ để đó, ta sẽ không đuổi ngươi đi. Hơn nữa ta không đói.”

Đùa sao? Đại Ma Vương mà còn bị đói?

Cậu chỉ hưởng thụ mỹ vị của thức ăn, nếu không làm cậu hài lòng. Cậu thà không ăn còn hơn.

Giang Tẫn mím môi, chiếc đĩa cầm trên tay như trở thành củ khoai lang nóng bỏng, làm hắn hơi khó chịu.

Để xuống không được, ném đi không xong. Hắn cứ như vậy ngu ngốc cầm đĩa cúi đầu.

Ngay sau đó lại nghe thấy tiếng Lộ Nhĩ: “Đúng rồi. Sao trong nhà lại nóng vậy?”