“À, tối qua sau khi tắm rửa xong, tôi cảm thấy nhiệt độ phòng hơi thấp nên đã chỉnh nhiệt độ phòng lên 24 độ.” Giang Tẫn nhanh nhẹn giải thích: “Cậu ngâm nước, tôi sợ cậu bị cảm.”
“Ta chỉnh nhiệt độ xuống 16 độ đương nhiên là có lý do của nó.” Lộ Nhĩ tức đến nhảy dựng lên: “Lại nói, ta sẽ bị cảm sao? Ta là Đại Ma Vương.”
Cậu còn chưa nghe qua chuyện Đại Ma Vương mà còn bị cảm, giống như chuyện Giang Tẫn chưa bao giờ nghe qua món canh rắn chín đầu vậy.
Vẫn may, các thiết bị điện trong nhà đều là thiết bị thông minh, Lộ Nhĩ khí thế bừng bừng đạp chân trần xuống đất, hướng đến hệ thống điều khiến bằng âm thanh hô to: “Điều chỉnh nhiệt độ phòng xuống 16 độ, ách xì!”
Giang Tẫn bất lực nhìn Lộ Nhĩ hắt xì một cái thật to, không dám nói lời nào: “...”
Sau một thoáng im lặng xấu hổ, sự tự tin của Lộ Nhĩ biến mất.
Cậu bất giác nhớ lại, bởi vì nội tâm của Giang Tẫn còn bất an. Lúc nào cũng lo lắng Lộ Nhĩ sẽ đuổi hắn đi hoặc lại trực tiếp bỏ hắn lại rồi rời đi. Cho nên nguyện vọng thứ hai vẫn chưa được hoàn thành.
Nói ngắn gọn, ma lực của Lộ Nhĩ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Cho nên cậu thật sự có thể bị cảm.
Cũng sẽ biết đói.
“Ngươi… đưa cái kia cho ta.” Lộ Nhĩ hắng giọng, cậu chỉ muốn che đi cái tiếng “òng ọc” rất nhỏ phát ra từ bụng mình mà thôi.
Giang Tẫn giương mắt lên nhìn cậu: “Hả?”
“Cái thứ trong tay ngươi kìa.” Lông mi thật dài của Lộ Nhĩ chớp chớp, cố gắng che giấu sự xấu hổ.
“Trứng chiên sao?” Giang Tẫn kéo kéo khóe miệng đang nhếch lên của hắn, nói: “Cái này không phải là thịt điểu sư kho tàu, ăn không ngon.”
Lộ Nhĩ: “?”
Giang Tẫn thấy đủ là thu lại, không dám thật sự trêu chọc Lộ Nhĩ. Hắn quy củ đưa đĩa sang: “Nhưng mà nguội rồi, cậu có muốn ăn một đĩa mới không?”
Đổi lại người khác thì sẽ khách sao bảo không cần, nhưng Lộ Nhĩ thì không. Cậu vui vẻ thoải mái gật đầu: “Muốn.”
Từ lần đầu tiên Lộ Nhĩ chấp nhận triệu hồi đến bây giờ, cậu đã ký khế ước với 5 người, tính cả Giang Tẫn là người thứ sáu. Đã hoàn thành vô số ước nguyện của họ.
Giang Tẫn là người không thích ước nguyện nhất.
Nhưng cậu phải công nhận, Giang Tẫn không phải là người khó khăn nhất.
Tuy Lộ Nhĩ luôn thúc giục Giang Tẫn nhưng cậu biết, không ai có thể ước nguyện cả 3 điều trong vòng 24 giờ cả.
Hiệu suất của Giang Tẫn cũng không tính là thấp. Ngược lại, một ngày mà có thể ước đến 2 điều quả thực không tệ rồi.
Đại đa số con người do quá tham lam, không thể nghĩ ra điều ước nào ưng ý nhất vì thế kéo dài mãi. Từ “sống lâu trăm tuổi” đến “sống thêm 500 năm” lại biến thành “trường sinh bất tử”, rối rắm mãi vẫn không dám đưa ra quyết định.
Người khó nhất mà Lộ Nhĩ từng ký khế ước đó là công chúa tộc tinh linh.
Cô công chúa nhỏ tính cách đáng yêu, ngây thơ đơn thuần cho nên mới đầu rất thuận lợi. Có lẽ với tâm lý muốn thì còn điều ước sau nên hai ước nguyện đầu tiên diễn ra rất nhanh.
Nhưng đến lúc thực hiện nguyện vọng cuối cùng, công chúa tinh linh đột nhiên không dám nói gì.
Bởi vì cô ấy lo lắng tương lai sẽ có lúc cần nguyện vọng đó hơn lúc này. Cô nghĩ nhất định phải chờ đến lúc mấu chốt mới dùng đến cơ hội ước nguyện cuối cùng này.
Kết quả Lộ Nhĩ phải ở cùng cô 200 năm ở tộc Tinh linh.
Nếu không phải tộc tinh linh cung phụng cậu, cho cậu ăn sung mặc sướиɠ không khác gì khi ở lâu đài Đại Ma Vương thậm chí ngay cả quốc vương và hoàng hậu của tộc tinh linh sáng nào cũng đến thăm hỏi cậu thì cậu đã lật bàn trở mặt từ lâu.
Cuối cùng, tộc tinh linh với tộc thú đại chiến mới đến lúc mấu chốt.
Công chúa tinh linh đối mặt với việc bị diệt tộc, kiên định nói nguyện vọng thứ ba. Cô nhìn Lộ Nhĩ nói: “Cầu xin ngài cứu lấy tộc của tôi.”
Không hề nghi ngờ Đại Ma Vương mạnh mẽ vì cô thực hiện tâm nguyện cuối cùng, hơn nữa cũng kết thúc lần kí khế ước dài hơi này.