Đã Nói Không Phải Trẻ Trâu Rồi Mà!!!

Chương 11.2

Dưới sự kiên trì không ngừng nghỉ của Lộ Nhĩ - thực ra là do lắc quá mạnh - Giang Tẫn khó khăn mở mắt ra và nôn một chút.

Lộ Nhĩ sợ tới mức vội vàng buông hắn ra, thấy Giang Tẫn sắp ngã xuống, cậu tranh thủ nhắc nhở: “Điều ước, điều ước!”

“Điều ước...” Giang Tẫn mơ mơ màng màng lặp lại.

“Đúng, nói cho ta biết, ngươi muốn gì?”

“Tôi muốn...”

Giang Tẫn đưa tay về phía cậu, Lộ Nhĩ khen hắn một câu: “Rất hợp tác”, rồi đưa ngón trỏ về phía hắn.

Nhưng Giang Tẫn lại nắm chặt cổ tay của cậu, rất mạnh, Lộ Nhĩ nhất thời không thể thoát ra. Sau đó bị Giang Tẫn được một tấc lại muốn tiến một thước* ôm chặt lấy.

*(得寸进尺) Là thành ngữ Trung Quốc.

“Đừng chạm vào ta…” Lộ Nhĩ nắm tóc hắn, cố gắng giữ khoảng cách, ghét bỏ nói: “Bây giờ ngươi ướt như một miếng bọt biển vừa lau sàn, thật đáng ghét!”

Mặc dù bản thân cậu cũng ướt sũng, cũng không khá hơn là bao.

Cả người Giang Tẫn rét run, chỉ có thể ôm Lộ Nhĩ mới có chút ấm áp. Hắn vẫn còn đang suy nghĩ về điều kiện Lộ Nhĩ đưa ra, lẩm bẩm nói: “Tôi muốn...”

“A, nghĩ ra rồi? Ngươi muốn gì?” Lộ Nhĩ nghe được lời này rất hưng phấn, không đẩy hắn ra nữa, đưa tay chọc vào tay Giang Tẫn, hồi hộp chờ Giang Tẫn ước nguyện.

Lúc này, năm giác quan của Giang Tẫn dường như vẫn bị ngâm trong nước, cảm giác về mọi thứ đều hỗn loạn và mơ hồ. Điều duy nhất hắn cảm nhận rõ là nhiệt độ cơ thể của Lộ Nhĩ.

Giống như những con côn trùng nhỏ luôn theo bản năng đi tìm kiếm ánh sáng vào ban đêm, hắn cũng có xu hướng tìm đến ánh sáng trong thời điểm không thích hợp này.

Mà Lộ Nhĩ chính là ánh sáng lấp lánh nhất tồn tại trong màn đêm.

Hắn dựa vào Lộ Nhĩ, tham lam mượn hơi ấm từ cơ thể cậu, nói lắp bắp: “Nhà...”

Cuối cùng, chữ “nhà” chưa kịp nói ra, Giang Tẫn hoàn toàn mất hết sức lực, ngất đi một lần nữa. Còn Lộ Nhĩ thì mạnh mẽ hắt hơi một cái.

“Ha! Nhà?” Lộ Nhĩ xoa xoa mũi, không nói ra là tâm trạng gì, nhưng chắc chắn không vui vẻ gì.

Dù sao, so với các lựa chọn cậu đưa ra, Giang Tẫn nói muốn một “ngôi nhà” nghe có vẻ quá nhỏ bé.

“Tên ăn mày mà ta gặp một nghìn năm trước còn có triển vọng hơn ngươi, hắn cũng dám ước nguyện được làm vua cơ.” Nhưng mà điều ước thứ hai đã ưng thuận, khế ước có hiệu lực.

Lộ Nhĩ lắc đầu, chỉ có thể cam chịu số phận.

Xét theo khía cạnh tích cực, đây ít nhất là một bước tiến. Điều ước của Giang Tẫn lần này có khả năng thực hiện cực kỳ cao.

Đối với Đại Ma Vương, ngôi nhà, tương đương với một tòa nhà, tương đương với tài sản.

Dù sao Giang Tẫn cũng không chỉ định muốn loại nhà nào, Lộ Nhĩ có thể tự do phát huy trên cơ sở này.

Dựa theo sự quy đổi năng lượng giữa điều ước và ma lực, ngôi nhà càng đắt tiền, sẽ khôi phục nhiều ma lực hơn. Lộ Nhĩ cảm thấy kiêu ngạo về sự thông minh của mình: “Vương sẽ ban cho ngươi một tòa nhà tốt nhất thế giới!”

Chốc lát sau cậu lại sửa lời, từ “tốt nhất” đổi thành “chỉ xếp sau tòa thành của Ma Vương”.



Phong Thành có một khu bất động sản nổi tiếng xa gần về sự xa hoa và giàu có.

Bởi vì nằm ở trung tâm thành phố, tấc đất tấc vàng, nên diện tích của những căn hộ này không quá lớn, nhưng nhờ vào danh hiệu "Vua của các tòa nhà”, mà chúng có thể dễ dàng được bán với giá lên đến mười con số, nơi này hoàn toàn xứng đáng được coi là biệt thự hàng đầu thế giới.

Mà trong số đó, căn hộ sang trọng và đắt tiền nhất là căn hộ ở tầng trên cùng kia.

Tương truyền, chủ sở hữu khu vực này là người giàu nhất liên minh, từng bỏ ra 20 tỷ để mua toàn bộ tầng này, hành động chi tiêu hào phóng như vậy đã thu hút sự chú ý của mọi người trên khắp thế giới.

Nhiều người cho rằng việc chi ra 20 tỷ chỉ để mua một căn biệt thự hào nhoáng trên không là rất lãng phí. Nhưng những người có tiền luôn hành xử một cách tùy hứng như thế.

Căn hộ này được cho là đã bị bỏ trống nhiều năm, có người dọn dẹp mỗi ngày, nhưng chưa bao giờ có ai ở trong đó.

“Chỉ có 20 tỷ.” Lộ Nhĩ quan sát căn hộ này, vẻ mặt bất mãn: “Quả là một nơi ở rẻ tiền.”

Đáng tiếc là tạm thời cậu không thể tìm được nơi nào thích hợp hơn nơi này, nếu không cậu thà thêm vài con số không vào 20 tỷ đó.

Cậu đã từng hứa với một tên ăn mày năng lực biến đá thành vàng và từng ban thưởng cho một nông phu núi vàng núi bạc đào mãi không hết. Những điều ước này có thể cung cấp cho cậu đủ ma lực.