Đã Nói Không Phải Trẻ Trâu Rồi Mà!!!

Chương 11.3

Chỉ có 20 tỷ chẳng biết có đủ để khôi phục một phần nghìn sức mạnh của cậu không.

Còn người đàn ông giàu nhất liên minh ở phía bên kia thế giới không hề hay biết rằng, một trong những căn hộ mà ông tự hào nhất trong vô số tài sản của mình giờ đã thuộc về người khác. Dĩ nhiên, tài sản của ông không vì vậy mà giảm bớt mà chỉ là được đổi thành một thứ khác. Nói tóm lại, ông cũng sẽ không bao giờ biết chuyện này.

Bởi vì từ giờ phút này trở đi, trong nhận thức của tất cả mọi người trên thế giới đều biết căn hộ này thuộc về Giang Tẫn. Dù điều đó có hợp lý hay không.

Đối với Ma Vương, chỉ cần nằm trong phạm vi điều ước của khế ước, cậu có thể làm mọi thứ. Chỉ là thay đổi một chi tiết nhỏ trong thế giới này mà thôi, hoàn toàn dễ dàng.

Nếu Giang Tẫn nói: “Tôi muốn một mảnh đất.” thì cậu có thể ngay lập tức viết tên Giang Tẫn lên toàn bộ đại lục dưới chân.

Lộ Nhĩ ném Giang Tẫn lên ghế sofa rồi không quan tâm đến hắn nữa, cậu chắc chắn rằng với cơ thể của Giang Tẫn, mức độ này không thể làm hắn chết được.

Lộ Nhĩ bật tất cả đèn trong tầng và bắt đầu tìm kiếm một thứ quan trọng trong căn hộ nhỏ rộng hơn 300 mét vuông này - suối nước nóng, hồ bơi, hoặc ít nhất là một bồn tắm khổng lồ đủ để cậu thoải mái bơi qua bơi lại.

Căn hộ đắt nhất thành phố, thậm chí trên toàn thế giới, không phải nên có cái này sao?

Tin tốt là: có bồn tắm.

Tin xấu là:…

“Nhỏ như vậy?”

Lộ Nhĩ nhớ lại tòa thành Ma Vương của mình, nơi có mười tám bể tắm, mỗi cái đều lớn gấp 10 lần cái bồn tắm nhỏ trước mặt này.

Cậu càng ngày càng ghét bỏ căn hộ vừa nhỏ vừa rẻ tiền này, nhưng dường như chỉ có thể chấp nhận.

Lộ Nhĩ cởi bộ quần áo đã ướt sũng của mình ra và bước vào bồn tắm. Cậu không mở nước, vì cậu ghét tất cả những thứ dính dính ướŧ áŧ.

Ma vương thường dùng bọt tắm mềm mại như mây, chúng gần như không tiêu tốn ma lực, dễ sử dụng và rất tiện lợi, nhiệt độ có thể điều chỉnh, cảm giác có thể điều chỉnh, kích thước và màu sắc đều có thể thay đổi, là một phương pháp tắm ưa thích của tất cả Ma Vương.

Lộ Nhĩ thường sẽ biến ra bong bóng trắng, chúng thông minh hơn nước rất nhiều, tự giác làm sạch toàn bộ cơ thể của cậu và không dính vào người như nước. Hơn nữa, chúng nó không làm người ta bị chết đuối.

Cậu thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, nhẹ nhàng nhắm mắt, chờ đợi Giang Tẫn tỉnh dậy.

Chỉ cần Giang Tẫn thấy căn hộ này và từ đáy lòng công nhận đây là “nhà”, thì điều ước sẽ thành hiện thực, Lộ Nhĩ sẽ thu được một khoản ma lực trị giá 20 tỷ.

Cám ơn trời đất, những dày vò ngày hôm nay coi như không uổng.

Giang Tẫn tỉnh dậy nhanh hơn Lộ Nhĩ nghĩ.

Cậu vừa mới cảm thấy có chút buồn ngủ thì nghe thấy tiếng động ‘sột soạt sột soạt’ từ bên ngoài. Có vẻ như Giang Tẫn sau khi tỉnh dậy không hiểu chuyện gì đang xảy ra và đang rón ra rón rén muốn bỏ chạy.

Lộ Nhĩ theo phản xạ muốn dùng ma lực để kéo hắn lại, nhưng sau đó nhận ra rằng sức mạnh hiện tại của cậu vẫn chỉ lớn bằng một móng tay, chỉ có thể xử lý các hoạt động nhỏ trong phạm vi của mình. Cậu ôm trán thở dài, lại một lần nữa cam chịu số phận, rồi đứng lên từ trong bồn tắm.

Nhóm bong bóng ma thuật trên người Lộ Nhĩ biến mất trong nháy mắt. Giờ đây, cậu cảm thấy sạch sẽ, thoải mái và tươi mới hơn nhiều. Tâm trạng cũng vì thế mà tốt lên không ít. Cậu với tay lấy ra một bộ áo choàng tắm mới. Khi nhìn thấy trên lớp satin* đỏ thẫm có thêu một bông hoa mẫu đơn tươi đẹp và ướŧ áŧ, cậu không kìm được muốn ném nó đi - rốt cuộc ai lại thích hoa khai phú quý này.

*Vải satin có bề mặt bóng mượt và mềm mại; thường được dùng trong các trang phục, phụ kiện cao cấp.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn mặc nó vào vì ở đây chỉ có một bộ áo choàng tắm dành cho nam. Nếu không, cậu chỉ có thể quấn khăn tắm ra ngoài, điều đó thực sự sẽ làm tổn hại đến uy nghiêm của Ma Vương.

"Ngươi trốn sau rèm cửa cũng vô ích thôi, vì trên mặt sàn toàn là vết nước và dấu chân của ngươi.”

Lộ Nhĩ dựa vào tường, thắt chặt thắt lưng.

Giang Tẫn ở trong góc thầm nín thở, cẩn thận dè dặt thò đầu ra: “Xin hỏi…”

Vừa nhìn thấy Lộ Nhĩ, hắn liền ngừng thở, sau đó quay đầu ho khan, cả mặt và tai đều đỏ bừng: “Khụ, khụ, khụ! Xin lỗi, tôi, tôi chưa nhìn thấy gì cả!”

“…”