Một luồng hơi ấm áp trong bóng đêm đột nhiên bao vây lấy Giang Tẫn.
Giữa cái lạnh buốt xương, cảm giác này thoải mái đến mức gần như không chân thực, khiến hắn vô thức áp sát về phía nó.
Nếu cái chết chính là như vậy – đưa hắn thoát ra khỏi sự lạnh lẽo, giúp hắn tìm được nghỉ ngơi trong những ngày không có bình yên và bi thảm, tìm thấy sức mạnh để vươn lên trong sự ngột ngạt của tuyệt vọng, thì hắn sẵn lòng chết đuối.
Khi trở lại mặt đất, Giang Tẫn bị sặc nước, gần như muốn ho ra cả phổi, nhưng dù có khó chịu đến đâu, hắn vẫn không chịu buông tay ra.
Hắn không biết mình đang nắm lấy thứ gì, dù sao tất cả mọi thứ đều ướt - từ tóc của hắn, hơi thở của hắn, đến thế giới trước mắt hắn.
Một lúc lâu sau, Giang Tẫn khó khăn mở mắt ra hoàn toàn và thứ hắn nhìn thấy lại là khuôn mặt quen thuộc đó.
Hôm nay bọn họ mới gặp nhau, không đến mức quen thuộc, nhưng Giang Tẫn chỉ cần nhìn là có thể lập tức nhận ra người kia.
Đôi mắt vàng kim đó đang nhìn chăm chú vào hắn, kiêu ngạo nhưng vẫn điềm tĩnh.
Đối với Giang Tẫn, cái nhìn này giống như tình cờ gặp được thiên thần cứu thế, như nhìn thấy mặt trời chói sáng ở phía xa.
Nhưng phần lớn cảm giác đó vẫn giống như một ảo giác.
Cho đến khi Lộ Nhĩ lên tiếng: "Ngươi suýt chết đấy, sau này sống cũng chưa chắc đã tốt đẹp hơn, trước mắt ngươi chỉ còn lại một con đường để đi…”
Cậu chống khuỷu tay lên đầu gối co lại, âm điệu có chút khàn khàn, có lẽ là do bị cảm lạnh. Nhưng số lần Ma Vương đại nhân bị cảm cúm trong đời còn ít hơn số lần cậu bị nhúng vào chảo dầu ở địa ngục, nên cậu không để tâm lắm.
Vương vĩ đại khẽ nở nụ cười, trong nụ cười ẩn chứa sự lạnh lùng khinh thường vạn vật: "Giang Tẫn, làm một vụ giao dịch với Vương đi, kiếm bộn, không lỗ đâu."
Giang Tẫn ho sặc sụa vài lần.
Từ sự hư vô và ảo tưởng, dần dần hắn cảm nhận được một chút chân thực. Hắn không kìm được đưa tay lên, tiến về phía Lộ Nhĩ.
Khi đầu ngón tay chạm vào một chút vải áo, hắn giống như bị bỏng mà vội rụt tay lại: “Thật sự là… cậu?”
Mặc dù rất khó tin, nhưng điều đó quá chân thực. Nó chân thực đến mức hắn không thể tự lừa dối mình rằng đây chỉ là ảo giác.
Lộ Nhĩ nhận thấy hắn cuối cùng cũng đã chấp nhận thực tại trước mắt, vì vậy không ngừng nỗ lực, chuẩn bị giải quyết luôn hai điều ước còn lại trong một lần. Liền nói: “Xét thấy hiện tại đầu óc của ngươi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ta có thể trực tiếp cung cấp cho ngươi một số điều ước phổ biến mà các Ma Vương đã xử lý trong suốt hàng nghìn năm qua.”
"Thân thể trường sinh bất tử, sống lâu như trời; tài sản lấy mãi không hết, dùng mãi cũng không cạn; quyền lực có thể biến hóa linh hoạt, lật tay thành mây, trở tay thành mưa; và thứ rất được hoan nghênh ở thế giới của các ngươi chính là… huyết mạch. Ngươi có lẽ cũng đã đoán ra phần nào, cơ thể của ngươi đặc biệt, thực sự sở hữu một số sức mạnh không tầm thường. Ta có thể làm cho nó mạnh hơn, thậm chí vượt qua bất kỳ thứ gì tồn tại trên thế giới này.”
"Ngươi còn lại hai điều ước, chọn hai trong bốn cái, không khó chứ?” Sau khi Lộ Nhĩ nói xong, cậu đặc biệt để lại cho Giang Tẫn một chút thời gian để suy xét.
Nhưng chờ đợi càng lâu, cậu càng cảm thấy xung quanh yên tĩnh hơn.
“...Ê?” Lộ Nhĩ nghiêng người nhìn vào, ngẩn ra.
Cậu thực sự muốn tức giận!
Đoạn văn trên cậu đã đặc biệt chuẩn bị sẵn mấy bản thảo trong đầu, khó khăn lắm mới nói ra được một cách trôi chảy như vậy, kết quả Giang Tẫn lại... ngủ rồi!
Lộ Nhĩ tức giận đến nỗi nhảy cẫng lên, dậm chân tại chỗ. Cậu tự hỏi có nên đổi một người khác để lập khế ước không.
Không, quá lỗ.
Hủy khế ước sẽ phải trả bằng một cái giá rất lớn, cậu không thể vì một chút thất bại nhỏ này mà bỏ cuộc!
Lộ Nhĩ ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ áo của Giang Tẫn, lắc mạnh: “Tỉnh lại đi, ít nhất ngươi cũng phải ước một điều gì đó trước khi ngủ chứ! Thế giới cấp thấp chết tiệt, thằng nhóc đáng ghét, bây giờ ma lực của ta ngay cả tóc cũng không làm khô nổi, ngươi có chút tinh thần chịu trách nhiệm có được không!”