"Tiền Bồi thường tôi sẽ nhận đầy đủ không thiếu một đồng nào." Cảnh Hàm cười tươi mà nói.
-----
Sáng hôm sau Cảnh Hàm đi đến nhà sách để mua vài cuốn sách học đầu tư cổ phiếu. Cô nhận được tin nhắn của Chu Tấn.
[Em đâu rồi?]
Cảnh Hàm đọc tin nhắn rồi mới nhớ ra mình đã quên hôm nay phải đi hẹn hò cùng với Chu Tấn. Khi nghĩ tới việc hèn hò với Chu Tấn là cô đã nổi hết cả da gà. Cảnh Hàm liền nghĩ ra một lời nói dối rồi nhắn lại cho Chu Tấn.
[Em cứ tưởng mình đỡ hơn rồi nhưng em vẫn thấy còn mệt lắm. Hôm nay em sẽ ở nhà nghỉ, lần sau chúng ta đi hẹn hò sau nhé.]
Giữ tin nhắn đi cô cất điện thoại lại vào túi quần rồi quay lại việc lựa sách của mình. "Hừm..."
Những cuốn sách nâng cao có những từ chuyên ngành khó làm cho Cảnh Hàm không thể nào hiểu được: "Sao từ ngữ chuyên ngành nhiều dữ vậy trời? Phải hiểu người ta nói gì thì mới biết nên đầu tư thế nào chứ."
Cảnh Hàm cất lại cuốn sách về vị trí củ mà thở dài, nhìn quanh các cuốn sách khác trên kệ cô thầm nói: "Chắc sẽ có sách cơ bản ở đâu đó...!"
Cảnh Hàm nhìn thấy có một cuốn sách có tựa cũng khá hay nhưng nó lại nằm quá cao, cô cố với tay lên để lấy nó xuống, với mãi mà không tới cô bực bội mà thầm mắng: "Sách gì mà lại để cao vậy trời?"
Với mãi mà không tới Cảnh Hàm nói: "Mình cao hơn 1m7 mà còn với không tới thì bảo người khác lấy kiểu gì..."
Có một bàn tay vươn ra giúp Cảnh Hàm lấy cuốn sách xuống. Cảnh Hàm không biết là ai mà cao dữ vậy thì quay sang nhìn, hình ảnh một cô gái cao, thân hình chuẩn từng vòng, tóc dài thẳng đen bóng, khuôn mặc tinh sảo nhưng lại bị cặp kính che đi mất, cùng với bộ âu phục ôm sang trọng.
"Khương Vãn...!"
Nghe Cảnh Hàm gọi tên mình Khương Vãn nhìn sang. Cảnh Hàm giật mình khi thấy Khương Vãn đang nhìn mình mà cất tiếng kêu lại là: "Trưởng phòng!"
Mặc dù Khương Vãn chưa bao giờ làm gì cô trong quá khứ nhưng không hiểu sao cô cứ cảm giác căng thẳng khi mà nhìn thấy Khương Vãn.
Khương Vãn lại thích thầm Cảnh Hàm từ rất lâu rồi, nhưng không biết thể hiện như thế nào. Khi thấy Cảnh Hàm ở nơi này cô đã rất vui, nhìn thấy dáng vẻ dễ thương của Cảnh Hàm khi cứ cố lấy cuốn sách trên cao, Khương Vãn liền đi lại giúp.
Nghe Cảnh Hàm kêu tên mình Khương Vãn rất vui mà nhìn Cảnh Hàm tửng đâu cô lại kêu tên mình thêm một lần nữa nhưng lại nghe Cảnh Hàm gọi mình là trưởng phòng.
Cô không vui liền nhìn thấy tựa cuốn sách ghi là đầu tư cổ phiếu và những điều cần biết trước khi nghỉ việc rồi quay sang nhìn Cảnh Hàm mà hỏi: "Em định nghỉ việc sao?"
Khương Vãn hỏi với khuôn mặt nghiêm khắc và khí chất lạnh lùng như vậy làm cho Cảnh Hàm bối rối mà trả lời: "Nghỉ việc ? Em không có ý định nghỉ việc đâu."
Cảnh Hàm lấy lại cuốn sách từ tay của Khương Vãn rồi nói tiếp: "Chỉ là gần đây em thấy anh Chu Tấn đầu tư cổ phiếu, nên em cũng định thử đầu tư cùng anh ấy."
Khương Vãn không hề thích nghe tới cái tên Chu Tấn đó tí nào vì cô biết tên bỉ ổi đó đã làm gì sau lưng của Cảnh Hàm. Khương Vãn trầm tư suy nghĩ vơi vẻ mặt nghiêm trọng, còn Cảnh Hàm nhìn thấy khuôn mặt đó lại nghĩ bản thân lại chọc giận vị sếp khó tính này lòng thầm than: Xong đời mình rồi sếp nổi giận rồi, tự nhiên sao lại gặp chị ấy ở đây làm chi!
Cảnh Hàm thấy tình hình không ổn liền lên tiếng ngỏ ý muốn rời đi: "Em chọn được sách rồi giờ em xin phép đi trước đây!"
"Cảnh Hàm..." Chưa kịp quay lưng đi thì lại nghe Khương Vãn gọi cô.
Không thể chạy đi cô cũng chỉ đành đứng lại nghe thôi, nhưng cảm xúc lo lắng của cô bị câu hỏi của Khương Vãn thôi bay mấy: "Bây giờ em đi gặp tên Chu Tấn đó sao?"
Cảnh Hàm không hiểu tại sao cô ấy lại hỏi như vậy nhưng vẫn trả lời Khương Vãn. "Khống có ạ, hôm nay em không gặp anh ấy."
Bổng nhớ ra gì đó cô liền nói: "Với cả trưởng phòng ơi, chuyện hôm nay gặp em ở đây chị có thể giữ bí mật với các nhân viên khác có được không ạ?"
"Bây giờ chúng ta không có ở công ty gọi tên chị thôi là được rồi." Khương Vãn không vui khi cứ nghe Cảnh Hàm kêu mình là trưởng phòng, cô muốn khoảng cách của cả hai ngày càng gần lại thôi.
Cảnh Hàm đứng hình trong hai giây, sau đó lại phản ứng nhanh lại. "Chị Khương Vãn giúp em giữ bí mật nhé."
Khương Vãn hài lòng mà cười với cảnh Hàm đồng ý. Cảnh Hàm ngây ngời khi thấy khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng ấy lại nở nụ cười.
"Nhưng tại sao em lại muốn giữ bí mật? Chuyện em đi nhà sách là chuyện bình thường mà?"
"Vì em nói với anh ấy rằng hôm nay em đang bị ốm nên không muốn ra ngoài."
Khương Vãn nghe vậy liền tiến sát lại Cảnh Hàm sờ tay lên trán cô để đo nhiệt độ. "Em bị ốm thật sao?"
Đột nhiên Khương Vãn làm vậy làm cho Cảnh Hàm đỏ cả mặt lên: "Chị thấy đó em vẫn còn đang rất khỏe mạnh."
"Nếu vậy thì em..." Khương Vãn đang muốn mời Cảnh Hàm đi ăn với mình nhưng lại nghe cô cắt lời. "Chỉ là cuối tuần này em chỉ muốn ở một mình mà thôi."
Thấy mình vừa xen ngang câu nói của Khương Vãn cô liền hỏi lại. "Á, xin lỗi chị vừa mới nói gì vậy?"
"Không có gì?" Khương Vãn nghe vậy nên thôi không định nói tiếp liền ngỏ ý để cho Cảnh Hàm ra về. "Em về trước đi, mai gặp lại em ở công ty."
Cảnh Hàm nói thầm trong lòng: "Hình như chị ấy định nói gì đó thì phải."
Khương Vãn đột nhiên quay lại nhìn vào đôi bông tai của Cảnh Hàm mà khen: "À mà, đôi bông tai đó, rất hợp với em đấy, đôi bông tai trước đây không hợp vói em lắm."
Nghe như vậy cô liền nhớ tới ngày trước đôi bông tai mà Yến Đình tặng cho cô làm tín vật tình bạn: Đúng rồi nhỉ. Lúc đó cũng chính chị ấy đã nói cho mình biết đôi bông tai đó không hề hợp với mình.
Lòng cô đầy khó chịu nhưng không biết vì sao bản thân lại như vậy, cô nhanh cuối đầu chào Khương Vãn rồi đi mất: "Cảm ơn chị, vậy em xin phép đi trước."
"Được rồi, gặp lại em ở công ty."
Khương Vãn vừa dứt câu thì đã thấy Cảnh Hàm quay lưng đi mất. Cô nhìn theo bóng lưng của Cảnh Hàm cho đến khi khuất khỏi tầm mắt.
***
Tại công ty K&Y FOOD thời gian là 7:23 phút sáng.
Cảnh Hàm tới công ty rất sớm, cô vào vị trí của mình: Đây cũng là lần đầu tiên mình đi làm sớm thế này. Hôm nay có nhiều việc phải làm cho nên...
Vô tình nhìn thấy Khương Vãn đang ngồi ngủ trên ghế làm việc của mình. Cô chầm chậm bước đến gần Khương Vãn.
"Sao giờ này chị ấy lại ở đây. Chị ta ngủ say rồi." Cảnh Hàm đi lại kéo tấm rèm xuống giúp giảm bớt đi ánh sáng chiếu vào để cho Khương Vãn ngủ một tí. "Nếu mệt thì chị ấy có thể đi làm trễ một chút cũng được mà."
Cảnh Hàm đi gần lại nhìn rỏ khuân mặt tuyệt mĩ của Khương Vãn khi không đeo kính. Hôm qua do Khương Vãn đeo kình nên thể nhìn rỏ được. Lòng của Cảnh Hàm thầm khen khi nhìn vào nhan sắc của Khương Vãn.
Wow ~ thật sự nhìn da chị ấy đẹp hơn nhiều ở khoảng cách gần như thế này, lúc không mang kính lại còn xinh đẹp hơn lúc đeo kính nữa.
"Cái kính phong ấn nhan sắc chị ấy quá đi." Cảnh Hàm sát gần lại nhìn cho rõ nét sắc sảo của đôi mắt Khương Vãn.
Cảm giác như có ai đó đang nhìn mình Khưởng Vãn liền mở mắt ra cô liền nhìn thấy Cảnh Hàm ở trước mắt. Tưởng mình còn mơ co liền gọi tên cô ấy: "Cảnh Hàm!"
Cảnh Hàm bất ngờ khi đột nhiên Khương Vãn mở mắt ra cô liền đứng bật dậy nhưng không may vấp phải chân bàn mà ngã vào lòng của Khương Vãn. Tư thế ngồi của cô hẳn lên đùi của Khương Vãn mà được cô ôm chọn vào lòng.
Cảnh Hàm đỏ cả mặt lên, Khương Vãn thì cứ tưởng mình đang nằm mơ được ôm người mình thương vào lòng, cô vòng tay qua ôm chặc nàng vào lòng mà nhủi mặt vào cổ cô mà ngửi.
"Thơm thật đó." Mặt của Cảnh Hàm ngày cảng đỏ hơn, cô nhẹ giọng gọi: "Trưởng phòng."
Nghe thấy tiếng gọi Khương Vãn liền bừng tình mà nhìn người trong lòng của mình. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Cảnh Hàm ngại ngùng mà lên tiếng trước: "Chị có thể buông em ra có được không."
Khương Vãn liền buông tay mình ra, Cảnh Hàm liền leo xuống. Khương Vãn xoa trán tránh đi sự ngại ngùng rồi hỏi: "Sao nay e đi làm sớm vậy?"
"Thứ sáu tuần trước em đã tan làm sớm rồi nên hôm nay tính đi làm sớm để bù giờ thôi ạ."
"Vậy sao?"
"Em quay lại làm việc đây." cảnh Hàm liền chạy một mạch về lại vị trí làm việc của mình. Nhìn theo hình bóng Cảnh Hàm rời đi Khương Vãn thầm tự trách bản thân: Nảy mình vừa làm gì vậy nè, nếu làm cô ấy sợ thì mình sẽ không còn có thể quan tâm cô ấy nữa.
Cảnh Hàm quay lại chỗ của mình, xuy nghĩ lại những gì lúc nảy sảy ra, tim cô cứ đập không ngừng khi mà nhớ lại nhìn ảnh khi nảy. Cô không hiểu tại sao bản thân mình lại không hề ghét cái cảm giác được Khương Vãn ôm mà lại có cảm giác rất thích. Cảnh Hàm chấn tỉnh bản thân mình lại, sau đó quay về việc chính của bản thân.
Không được, giờ không phải lúc nghĩ đến mấy chuyện như vậy. Tên Chu Tấn rỏ ràng đã nói là dược phẩm J, và hiện tại cổ phiếu là 7000 wow theo đúng như mình nhớ, cổ phiếu này sẽ sớm thông qua kiểm duyệt của giai đoạn đầu ở Mỹ, một thánh sau sẽ tăng giá lên gấp sáu lần. Giờ chính là thơi cơ tốt.
Cảnh Hàm đang làm việc chăm chỉ thì được Khương Vãn mang đế cho một ly cà phê và bữa sáng. "Cảnh Hàm, em chăm chỉ thật đó. Chị đi mua đồ ăn sáng tiện thể mua lun cho em, lúc nào thấy đói thì cứ lấy mà ăn rồi làm việc."
Cảnh Hàm bối rối mà từ chối Khương Vãn: "Không cần đâu ạ, em không..."
Chợt nhận ra bản thân không nên từ chối lòng tốt của người khác theo thói quen như hồi trước nữa, Cảnh Hàm liền quay sang Khương Vãn cười tươi: "Cảm ơn chị trưởng phòng! Cảm ơn chị đã mua đồ ăn cho em nhé."
Khương Vãn bất ngờ khi thấy Cảnh Hàm cười với mình, cô đỏ lên rồi cất tiếng rời đi: "Vậy bây giờ em làm việc tiếp đi."
Cảnh Hàm đầy hoang mang khi thấy Khương Vãn tự nhiên lại như vậy rồi bỏ đi: Gì vậy chị ấy vừa nổi giận sao? Đúng là càng thân thiết hơn thì cũng không thể hiểu nổi con người này mà... Thôi quên đi đừng để ý nữa, có việc còn quan trọng hơn đối với mình.