Chị Là Người Đã Thay Đổi Vận Mệnh Của Tôi

Chương 6

Cảnh Hàm đầy hoang mang khi thấy Khương Vãn tự nhiên lại như vậy rồi bỏ đi: Gì vậy chị ấy vừa nổi giận sao? Đúng là càng thân thiết hơn thì cũng không thể hiểu nổi con người này mà... Thôi quên đi đừng để ý nữa, có việc còn quan trọng hơn đối với mình.

-----

Vào những khoản thời gian sáng và những sự kiện sảy trong ngày.

8h23 phút Cảnh Hàm đã ăn hết cái bánh mì sandwich Khương Vãn đã mua cho mình, 8H26 phút Cô đã truy cập vào sàn chứng khoán cổ phiếu XX, 8h29 phút bắc đầu mua vào cổ phiếu dược phẩm J, 8h30 phút tổng cộng cô đã mua vào 2520 cổ phiếu.

Mình đã đặt mua cổ phiếu tương ứng với số tiền 20 triệu won mà mình đang có. Cảnh Hàm tập trung vào màng hình với những số liệu trước mắt.

Và vào 8h36 phút trợ lý Diệp Hủ đến công ty, 8h41 phút sau đó trưởng bộ phận Kim đến và cùng trưởng phòng thảo luận trong phòng họp.

8h45 phút cái cặp đôi cẩu nam nữ mà Cảnh Hàm không muốn thấy muốn thấy mặt xuất hiện. Cảnh Hàm nghe Yến Đình nói gì đó mà vô tình gặp Chu Tấn trước công ty.

Chỗ làm việc của Yến Đình đối diện với chỗ ngồi của Cảnh Hàm và Chu Tấn, Yến Đình ngồi vào vị trí của mình rồi ngỏ lời chào hỏi với Cảnh Hàm.

"Hello! Cảnh Hàm à cậu đi làm sớm thế?"

Cảnh Hàm không them ngước nhìn lên nhìn Yến Đình: "Trong công ty mong cô gọi tôi là trợ lý Cảnh thưa cô Yến Đình."

Yến Đình dập tắc nụ cười khi nảy đi mà ấp úng nói: "A, Tôi xin lỗi trợ lý Cảnh..."

Chu Tấn đi lại vị trí ngồi của mình ở bên trái cô vừa cởϊ áσ khoác vừa cười nói chuyện với Cảnh Hàm. "Hai Người là bạn có gì phải cứng nhắc thế chứ, mà trong em khá hơn nhiều rồi đó."

Cảnh Hàm vẫn chăm chú vào màng hình máy tính mà không them nhìn Chu Tấn một cái. "Anh Chu Tấn cũng vậy, trong công ty mong anh có thể chú ý một chút và xưng hô."

Chu Tấn cũng ngượng cười mà nói: "Haha, anh biết rồi."

Chu Tấn nhìn thấy trên bàn của Cảnh Hàm có một ly Americano thì liền hỏi: "Mà sao hôm nay em lại uống Americano vậy? Bình thường em chỉ uống mỗi Cappuccino thôi mà?"

Cảnh Hàm vươn tay cầm ly nước lên uống mà bình thản nói: "Cái này là của trưởng phòng mua cho tôi."

"Hèn gì hôm nay cô lại uống loại thức uống đắng nghét này, mà cũng phải trưởng phòng thường hay uống mấy thứ như thế này nên có mua cho người khác thì cũng chỉ mua thứ này mà thôi."

Mười năm trước đúng là mình rất thích những món có vị ngọt ngào như Cappuccino, nhưng bây giờ có đắng cở nào thì tôi cũng thích uống Americano hơn rồi đó. Tên khốn giống một ly Cappuccino như anh thì ý kiến gì chứ.

Cảnh Hàm liếc mắt qua nhìn Chu Tấn thì nhìn thấy anh đang chăm chú làm gì đó, cô lấy cớ đi ngang qua để nhìn xem anh ta đang làm gì.

Hắn đang trong giai đoạn đỉnh điểm của việc thu mua cổ phiếu. Anh nghĩ tôi sẽ để yên cho anh một mình kiếm được tiền sao?

Khi đi ngang qua cô vô tình thấy Chu tấn đang bán đi cổ phiếu của mình làm cho cô rất bất ngờ: Cái gì vậy? Sao anh ta lại bán bây giờ?

9h đúng sáng Chu Tấn đã bán đi toàn bộ của phiếu của dược phẩm J. Lòng của Cảnh Hàm thầm nghĩ: không lẽ tương lai đã thay đổi rồi sao? Rốt cuộc tại sao anh ta lại bán chứ? Đông cổ phiếu đó một tháng sau sẽ tăng giá gấp năm lần!

Có chuyện gì vậy nhỉ? Thứ duy nhất mình muốn là thay đổi số mệnh của mình thôi cơ mà. Mười năm trước anh ta đầu tư vào dược phẩm J sau đó lợi nhuận đã tăng lên gấp mấy lần. Không đúng, hiện tại anh ta cũng đã kiếm được một chút tiền lời từ dược phẩm J rồi mà tại sao?

Tổng cộng 3500 cổ phiếu, chính mắt mình đã thấy anh ta đã bán nó đi. Tại sao lại xảy ra khi mình vừa mua cổ phiếu đó chứ? Rốt cuộc hắn ta đang suy tính gì vậy?

Cảnh Hàm đi trước máy in với tâm trạng bối rối, cho tới khi bị Chu Tấn cất tiếng gọi thì mới thoát ra khỏi vòng suy nghĩ: "Có chuyện gì vậy mặt cô nghiêm trọng vậy cô Cảnh Hàm?"

Cảnh Hàm giật mình rồi chần chừ lên tiếng: "A, không có gì, không có chuyện gì đâu. Hình như lần này cổ phiếu của dược phẩm J đang tăng giá đó."

Chu Tấn vừa nói vừa lay hoay với máy in: "À, dù sao thì anh cũng đã kiếm được một chút ít từ nó nên đã bán hết rồi. Cuối tuần vừa rồi anh đã nghe ngóng được một vài tin tức có lợi."

"Tin tức có lợi?"

"Phải là công nghệ MW. Có thông tin lần này họ sẽ hợp tác với điện tử S về kỹ thuật mới, nó sẽ sớm bùng nổ thôi."

Cảnh Hàm lạc vào suy nghĩ của mình mà không quan tâm gì tới lời nói của Chu Tấn khi đang thì thầm về thông tin của cổ phiếu.

Ngay cả một người từng không biết gì về cổ phiếu như mình cũng biết rõ cái tên đó, sau khi giới thiệu công nghệ mới trong lĩnh vực điện thoại di động, giá cổ phiếu của công ty này đã tăng vọt trong một thời gian ngắn.

Nhưng mà chỉ một tháng sau đó, CEO công ty này đã bỏ trốn ra nước ngoài, gây nên thiệt hại lớn cho các nhà đầu tư. Tại sao hắn lại định đầu tư vào một công ty như vậy chứ?

In xong phần của mình Chu Tấn cầm tập giấy đưa gần lên mặt nháy mắt một cái với Cảnh Hàm. "Tin tức xin đó nha, vì là em nên anh mới nói đó. Em không được nói cho ai đâu nha!"

Nói rồi Chu Tấn rời đi, Cảnh Hàm nhìn theo hình với những dòng xuy nghĩ của mình: Nếu chuyện nay xảy ra thì nó không hề giống trong quá khứ, vậy thì một tương lai khác sẽ xuất hiện, tức là tương lai của những người có liên quan đến việc đó cũng sẽ thay đổi.

Cảnh Hàm kéo ống tay áo lên nhìn đồng hồ trên tay mình hiện là 11h55 phút trưa mà thầm nghĩ: Nếu cuối cùng những việc tồn tại trong quá khứ xảy đến, thì có thể coi rằng mình đã tước đi vận may của người đó không?

Phải thử thì mới biết được, nhưng phải thử kiểu gì đây? Cảnh Hàm nhìn hướng Chu Tấn vừa rời đi mà thầm cười.

Cô đi lại chỗ của Chu Tấn nhẹ nhàng mà hỏi: "Trợ lý Chu, anh không đi ăn trưa sao?"

"Tôi đang định đi ăn ngay đây."

Cảnh Hàm bắt trước những biểu hiện của Yến Đình lúc cô chưa chuyển sinh về lại quá khứ mà áp dụng với Chu Tấn. Cô cười rạng rỡ mà nói: " Đúng lúc tôi cũng định đi ăn cơm, anh muốn đi cùng tôi không?"

Vào 12h10 phút, Cảnh Hàm, Chu Tấn và Yến Đình cùng nhau đi ăn cơm.

Khi đang đợi thang máy Yến Đình cứ luyện thuyên không ngừng: "Hình như đây là lần đầu ba người chúng ta cùng nhau đi ăn cơm ở công ty thì phải, đúng không?"

"Phải rồi, mà sao tự nhiên hôm nay cô Cảnh Hàm lại rủ chúng ta cùng đi ăn cơm nhỉ!" Chu Tấn nói rồi nhìn đến sắc mặt của Cảnh Hàm mà thầm nghĩ.

Chẳng phải cô ấy nói không muốn người khác bàn tán chuyện yêu đương trong công ty nên chưa bao giờ đi ăn cơm cùng mình cả. Lúc nãy lại vừa cười vừa rủ mình đi ăn chung, rồi giờ gương mặt đó lại sao nữa đây?

Cảnh Hàm đang trầm lặng suy nghĩ thì Yến Đình gọi cô. "Phải rồi Cảnh Hàm à! Tớ chưa bao giờ thấy cậu mặc cái áo này, cậu mới mua hả?"

Yến Đình cười nham hiểm mà nói tiếp: "Đẹp lắm, rất hợp vói cậu ~"

"Cảm ơn." Cảnh Hàm nhìn là hiểu ngay cái ý định của Yến Đình khi mà lại khen như vậy: Chỉ một lát nữa thôi cái áo trắng cậu ta vừa khen này sẽ bị cậu ta hất đổ nước canh lên làm nó biến thành màu đỏ bẩn thỉu.

Tại nhà ăn công ty.

Menu hôm nay có món cơm trắng, canh kim chi, rau trộn, bánh bao. Cô cùng ba người họ đứng lấy đồ ăn thì Yến Đình lên tiếng. "Woa! tớ thích nhất là canh kim chi đó, múc cho tôi nhiều nước canh nhé!"

Người phục trong căn tin cười hiền diệu: "Vâng vâng."

"Em cảm ơn chị ~"

Cảnh Hàm chỉ nhẹ nhàng mà nói: "Cho tôi một ít thôi."

Cảnh Hàm và Yến Đình đã lấy đồ ăn xong liền đi kiếm chỗ để ngồi trước đợi Chu Tấn lấy đồ ăn. "Ba người thì ngồi ở đâu được đây ta."

Yến Đình cứ nhìn xung quanh vừa liếc ra đằng sao nhìn Cảnh Hàm cười cười, Cảnh Hàm thầm đếm ngược.

Yến Đình quay ngược lại nhanh nhất có thể vừa cười vừa nói: "Trợ lý Chu chúng ta...!"

Cảnh Hàm đã biết trước mà nên đã nhanh chân né sang một bên làm cho Yến Đình cứ vậy mà hất nước canh vào người của Chu Tấn.

Chu Tấn tái mét mà nhìn cái áo của mình bị vấy bẩn. Yến Đình hoảng hốt khi nhìn thấy vậy mà liên tục xin lỗi: "Ối?! Trợ lý Chu sao anh lại ở đó...! Tôi, tôi xin lỗi!! Anh không sao chứ? làm sao đây...!"

"Tôi không sao, cũng may là nước canh đã nguội một phần rồi, không bị bỏng rồi, haha." Chu Tấn thể hiện bên ngoài thì tươi cười như vậy nhưng trong lòng anh đã tức muốn điên liên.

Chết tiệt, cái áo hàng hiệu này hơn 1.500.000 won của mình đó. Thôi nào Chu Tấn đừng cáo, đó là Yến Đình. Lòng anh như gào thét lên, miệng thì nói những lời ngọt ngào.

"Mà cô Yến Đình có bị phỏng ở đây không?"

"Tôi không sao, vì không thấy Cảnh Hàm nên là tôi mới quay lại nhìn, anh thật sự không sao chứ?" Nghe Chu Tấn quan tâm mà không tức giận với mình cô liền tỏ vẻ dễ thương ra.

Cảnh Hàm nhìn ngứa con mắt liền liên tiếng: "Đừng có đứng đực ra đó mà hỏi có sao không thôi, không mau đi lấy ít khăn giấy lại đây đi chứ."

Yến Đình ngạc nhiên mà hỏi lại: "Hả? là tới sao?"

"Chứ còn ai vào đây, cậu làm đổ mà vậy thì tự giải quyết đi chứ." Nói rồi Cảnh Hàm cùng Chu Tấn đi lại chỗ ngồi.

Cảnh Hàm nhìn Yến Đình rời đi với vẻ mặt hậm hực mà vui vẻ rồi còn cố châm chọc cô: "Làm sao đây? Cái áo này không phải là cái áo anh quý nhất sao?"

"Vậy mới nói, với lại đây cũng là cái áo em đã tặng cho anh nhân kỷ niệm một năm mình quen nhau nữa, hay để anh về nhà giặt thử xem sao."

"Khăn giấy đây!" Yến Đình lấy được khăn quay lại thì không thấy Chu Tấn ở đâu. " Ủa anh Chu Tấn đi đâu rồi?"

Cảnh Hàm thấy Yến Đình đã quay lại thì đứng dậy: "Anh ta đi vệ sinh rồi, mình cũng đi rửa tay đã."

Ở trong nhà vệ sinh Cảnh Hàm nghe được có tiếng kêu giúp đỡ. "Cô gì đó ơi ~"

"Vâng? cô gọi tôi à?" Cảnh Hàm giật thót người quay mặt lại nhìn vào mấy cánh cửa đang đóng ở đằng sau lưng.

Nghe thấy có người chịu trả lời mình cô rất vui: "Vâng vâng vâng đúng rồi mà không biết tôi có thể nhờ cô một chuyện có được không?"

"Được cô cứ nói đi!"

"À! tôi cái đó ~ cái đó."

Cảnh Hàm liền hiểu ngay ý của người kia muốn nói là gì. "Có phải là cô cần băng vệ sinh không?"

"Vâng vâng vâng vâng vâng! Nếu cô không bận thì có thể giúp tôi không?"

Cảnh Hàm cười vui vẻ mà đồng ý giúp đỡ. "Được chứ, cô chờ tôi một chút nhé. Tôi sẽ đem đến cho cô."

"Cảm ơn cô, ân nhân cứu mạng của tôi! Thật sự rất cảm ơn cô!"

Một lúc sau Cảnh Hàm quay lại nhà vệ sinh. "Cô chịu khó cúi xuống lấy nha, cô có thể dùng bất cứ cái nào trong túi này đều được, mà cũng để phòng hờ cô bị dính ra quần tôi có mang thêm một cái áo khoác mỏng cho cô nữa nè."

"Cảm ơn cô nhiều lắm, ân nhân của tôi! May mà có cô không là tôi tiêu mất."

Khi nhận được đồ từ tay của Cảnh Hàm, xong xui cô bước ra thì nhìn thấy Cảnh Hàm cô rất là bất ngờ.

"Ủa? là trợ lý Cảnh sao!"

"Cô Khương Lâm?" Cảnh Hàm cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô.

Một cô gái với mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt to tròn, thân hình thon thả, cách ăn mặt đơn giản với chiếc áo tay dài cùng với quần tây be.

Khương Lâm là người nhỏ tuổi nhất trong công ty, một tháng trước mới bắt đầu làm việc ở đây cùng với Yến Đình.

"Thì ra ân nhân của tôi chính là trợ lý Cảnh! Thật lòng cảm ơn cô nhiều lắm!"

Trước biểu cảm phấn khích của Khương Lâm Cảnh Hàm chỉ có thể nhận lấy hết sự nhiệt tình đó. "Vốn đã không có mấy ai vào đây mà tôi lại không mang điện thoại, cơm cũng chưa được ăn tôi cứ tưởng mình sẽ bị kẹt ở trong đây lun chứ."

"Hôm nay cô giúp tôi thì nhất định sau này tôi sẽ đền đáp lại cho cô!" Sự nhiệt tình của Khương Lâm vẫn chưa hết vậy nên Cảnh Hàm chỉ có thể lịch sự đứng đó mà nghe.

"Trước khi cô đến cũng đã có người đến nhưng mà người đó cứ vậy mà bỏ đi, dù sao cũng thật may, nếu không có cô thì tôi không biết phải làm sao nữa."

"Cô nói có người vào đây không giúp cô mà cứ vậy bỏ đi sao?"

"Đúng vậy, cũng nhờ vậy mà tôi mới gặp được ân nhân là cô đây."

"Tôi chỉ đem băng vệ sinh đến cho cô thôi mà có gì đâu. Nếu cô cũng chưa ăn trưa vậy cô có muốn đi ăn cùng với tôi không?"

Sự phấn khích của Khương Lâm lại lên, Cảnh Hàm thấy vậy cũng bó tay. "Ối thất nhiên rồi ân nhân! Cô đúng là thiên thần mà!"

"Cô đừng nói vậy nữa mà, tôi ngại quá."

Hai người họ cùng nhau đi ra ngoài ăn trưa với nhau, Khương Lâm nói: "Nhưng mà người này cũng quá đáng thật, cô cũng thấy vậy không? Tôi quá biết hạng người đó rồi, không chừng ở nơi khác lại làm ra vẻ ngoan ngoãn hiền lành chăng?"

Trong khi đó Yến Đình đang ba hoa ở chỗ ăn cùng với Chu Tấn. "Tính của em là như vậy đó thấy người khác cần giúp đỡ là không thể nào từ chối, cho nên từ nhỏ vì cứ mãi để ý và quan tâm đến Cảnh Hàm mà em bận chết đi được."

"Vậy nên lúc còn đi học Cảnh Hàm ở trong lớp cũng không hòa đồng với mọi người lắm.

Hai người ngồi đối diện nhau mà cười nói vui vẻ về chuyện Cảnh Hàm. "Chuyện đó anh đã được nghe kể rồi. Cảnh Hàm nói với anh rằng em đã rất vất vả vì chuyện đó. Cảng tiếp xúc nhiều mới thấy em quả thật là một người tốt mà."

Yến Đình lòng thầm nghĩ: Tốt rồi, thể này mình còn vớt vát được một tí của chuyện cái áo rồi.

"Phải rồi, lúc nãy khi em đến nhà vệ sinh có một cô gái bị kẹt trong đó và em lại giúp cô ấy."

Trên thực tế Yến Đinh đã lên tiếng từ chối giúp Khương Lâm khi bị kẹt trong nhà vệ sinh mà một mạch đóng sầm cửa lại trước sự thỉnh cầu ấy.

"Nghe cô ấy cảm ơn, anh không biết em đã vui đến thế nào đâu!"

Đang nói dóc thì Cảnh Hàm và Khương Lâm cùng nhau tiếng lại. "À xin lỗi, em đi vệ sinh nên đến muộn, mà phải rồi cậu vừa nói đến chuyện gì vậy nhỉ?"