Chị Là Người Đã Thay Đổi Vận Mệnh Của Tôi

Chương 4

Nụ cười của Cảnh Hàm ngày cành hiện lên sự thâm độc: "Tôi sẽ giúp hai người thay nó bảo vệ."

-----

Tại quán nhậu gần nhà Cảnh Hàm.

Cảnh Hàm ngồi được năm phút và cô đang nhăm nhi ly rượu trên tay mình thì Chu Tấn cùng với Yến Đình tới. "Cảnh Hàm ơi! Cậu đến trước rồi sao?"

Yến Đình cười tươi vẫn tay chào Cảnh Hàm. "Bất ngờ hông bạn iu ~ mình cũng đến nè! Cậu ngạc nhiên lắm đúng chứ? Chầu rượu hôm nay để tới khao nha!"

Nói xong Yến Đình ngồi đối diện Cảnh Hàm, Chu Tấn bước vào ngồi kế bên Yến Đình nói: "Yến Đình đến đây vói anh vì cô ấy cũng lo lắng cho em lắm đấy."

Bàn nhậu là loại bàn tròn nên khi Yến Đình cùng với Chu Tấn ngồi xuống kế nhau thì cũng không giống như đang ngồi gần, nhưng để ý một tí thì liền có thể nhận ra.

Mọi thứ đều rơi vào tầm mắt của Cảnh Hàm cô thầm nghĩ: Quả nhiên, cô ta lấy được chỗ ngồi cho bản thân mình nhanh nhẹn thật đấy, nếu cậu muốn khao vậy tôi không khách sáo đâu.

"Vậy được, Hôm nay tớ sẽ ăn thật ngon." Cảnh Hàm cầm thực đơn lên coi.

Yến Đình cất tiếng hỏi: "Nhưng cậu không sao đấy chứ?"

"Tới chỉ bị rối loạn tiêu hóa một chút vào buổi sáng thôi." Cái điệu bộ giả vờ lo lắng đó vẫn như xưa.

"Tớ gọi trước chân gà và canh chả cá nhé, hai người thấy sao?" Cô Nhìn vào thực đơn không thèm nhìn đến hai người kia một tí nào.

Chu Tấn rót rượu cho Yến Đình rồi nói: "Chân gà à? Anh thì không sao, nhưng Yến Đình có ăn được món đó không vậy?

"Em ổn mà, thứ gì mà Cảnh Hàm thích em đều thích hết ~" Yến Đình cười tươi với Chu Tấn mà nói.

Cảnh Hàm chọn món xong bỏ thực đơn xuống thì thấy cảnh ngứa mắt này. Đôi khuyên tai mà Yến Đình đang đeo làm cho cô nhớ đây là món quà mà Yến Đình đã tặng cho mình như một tín vật tình bạn của hai đứa.

Đôi bông tai đó mình đã đeo nó lúc đó nhưng mình không biết rằng thứ đó hoàn toàn không phù hợp với bản thân.

Nhìn thấy cảnh Chu Tấn đang nói cười vui vẻ với Yến Đình mà làm cho cô bực hết cả mình. Cảnh Hàm chầm mặt nhấp thêm một tí rượu để cho bớt đi sự bực mình. Cô bực mình không phải vì còn yêu mà là cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.

"Thật ra vì hình tượng quá khác nhau nên anh không nghĩ quan hệ giữa hai người lại thân thiết như vậy đâu."

"Anh đã rất ngạc nhiên khi biết hai em là bạn của nhau đấy"

Yến Đình trả lời lại bằng cái giọng ngọt ngào: "Cảnh Hàm của chúng ta từ nhỏ đã không có bạn bè mà. Nên lúc nào cậu ấy cũng chỉ bám dính lấy em mà thôi."

"Lúc đó bọn em cũng cao bằng nhau đấy, nhưng vì em vẫn còn nhỏ con như trước nên chỉ mặc những bộ quần áo như thế này thôi à ~"

"Còn Cảnh Hàm thì to như khổng lồ vậy á, lớn lên rồi em lại thấy ghen tỵ với cậu ấy biết bao ~"

Yến Đình nói với giọng dễ thương vừa nhìn sang bên Cảnh Hàm còn đang cầm thực đơn trên tay. Cảnh Hàm không thèm nói lại với Yến Đình một lời nào mà mặc cho cô muốn nói gì thì nói. Nhưng thâm tâm cô lại nghĩ Yến Đình như con cáo già vậy.

Thấy Cảnh Hàm không thèm nói lời nào cô liền qua sang Chu Tấn: "Nào, trợ lý Chu anh đưa tay cho em đi."

Chu Tấn nghe vậy cũng đưa bàn tay mình ra cho Yến Đình để tay cô ấy lên so với bàn tay của anh. "Oa ~ tay của anh cũng to thật đấy. Gần giống với tay Cảnh Hàm của chúng ta nè!"

Lòng anh vui không tả nổi mà cười tươi như hoa. Yến Đình lại nói ngọt với Chu Tấn: "Em cũng muốn trở thành một người khổng lồ xinh đẹp như Cảnh Hàm lắm ~"

Cảnh Hàm ngồi nhăm nhi ly rượu của mình mà nhìn cảnh tượng khó chịu này. Lần này cô không im lặng nữa mà đã trả lời lại.

"Vậy sao? phần ăn của chúng ta giống nhau mà nhỉ, tớ đã lớn đến thế này rồi, nhưng còn cậu, trong thời gian đáy thì cậu làm cái gì vậy hả?

Bị Cảnh Hàm nói như vậy làm cho Yến Đình bị bối rối không thể nói nên lời: "Ơ...? Đúng vậy nhỉ!"

Để không cho Chu Tấn thấy cảnh bản thân đang bối rối Yến Đình liền cầm ly rượu lên: "Thôi nào, dù sao thì chúng ta cùng cạn ly nào."

"kỉ niệm lần đầu tiên ba chúng ta cùng nhau đi uống nào!"

Chu Tấn vui vẻ cùng Yến Đình cạn ly, còn riêng Cảnh Hàm thì không vui tí nào mà thầm nghĩ: Mình thậm chí còn không muốn chạm ly với đối cẩu nam nữ đó, nhưng trước tiên mình phải quan sát đã, xem mấy người giả tạo đến mức nào.

Tuy lòng không muốn nhưng Cảnh Hàm vẫn cùng hai người bọn họ cụng ly. Món ăn cuối cùng cũng được dọn lên.

"Chân gà rút xương ra rồi đây ~" Bà chủ quán bưng đĩa chân gà ra cho bọn họ mà cười vui vẻ.

Chân gà làm món mà Cảnh Hàm thích ăn nhất cô liền nhanh tay gấp lên một miếng, Yến Đình nhìn thấy miếng chân gà Cảnh Hàm đang gấp mà nhăn cả mặt.

"A~A~A ghê quá đi ~"

Chu Tấn nghe vậy liền hỏi: "Yến Đình à, em vừa nói em thích chân gà mà?"

"Ưm ~ nếu Cảnh Hàm ăn thì em cũng muốn ăn."

Cảnh Hàm không quan tâm gì tới lời nói giả tạo của Yến Đình mà cứ ngồi thưởng thức món chân gà mình thích mà khen ngợi: Ngon ghê ~

Yến Đình lại quay sang nói chuyện với cô: "Cậu ăn chân gà trông ngon thật đấy! Món đó ngon lắm hả?"

Cảnh Hàm ngứa lổ tai mà nói lại: "Hỏi cái gì vậy chứ? Không phải lần trước cậu còn gọi chân gà về cùng ăn với tới sao, đã vậy còn kêu thêm cả ba chai soju nữa mà."

Yến Đình khó chịu nhưng cũng không thể hiện ra mặt mà chỉ ấp úng trả lời: "Ahaha... Tớ đã làm vậy sao?"

Bà chủ quán bưng ra một nồi canh chả cá tới cho ba người vô tình giúp giải vây cho sự khó sử của Yến Đình. "Canh chả cá tới rồi, cô để bên nào được đây."

"Cổ để giùm con ở bên này nha cô ~" Yến Đình chỉ chỗ trống bên phía Cảnh Hàm.

"Cẩn thận đừng để bị bỏng nha." Bà chủ quán vừa nói dứt câu thì từ đâu đó có một ông chú đi ngang qua đυ.ng phải bà làm nước canh đổ ra ngoài chúng vào tay của Cảnh Hàm.

"AAA, NÓNG QUÁ!" Cảnh Hàm ôm cổ tay của mình lại mà la lên.

Đình lên tiếng hỏi cô: "Cảnh Hàm à, cậu không sao chứ?!"

"ƠI trời! Xin lỗi cháu nhé, làm sáo đây...Để cô mang cho cháu ít đá vào thuốc mỡ! đợi cô ở đây, cô đi lấy liền!" Bà chủ quán hoảng hốt liền chạy đi vào bên trong.

Yến Đình nhìn thấy Cảnh Hàm đang đau đớn mà ôm lấy cổ tay, cô liền đứng dậy chạm vào tay cô. "Cho tớ xem nào, nếu để lại sẹo thì làm sao đây."

Nhìn thấy tay Yến Đình muốn chạm vào mình cô liền theo một phản xạ mà hất tay ra: "Đừng động vào!" Rồi cô đứng dậy. "Mình vào nhà vệ sinh một chút."

Yến Đình ngây người nhìn Cảnh Hàm quay đi vào WC.

Cô xa nước lên chỗ bị bỏng mà thầm nghĩ: Mình lại bị bỏng ở cổ tay rồi. Giống với khi đó mình đã rời khỏi văn phòng, nhưng rồi cuối cùng lại vấp ngã trước thang máy. Vết thương này giống vói vết thương do máy làm tóc gây ra trên cổ tay trái mình, vậy là kiếp này mình cũng phải kết hôn với tên khốn đó sao?

Rốt cuộc thì điều gì đến cũng phải đến ư? Không được, tuyệt đối không có chuyện đó đâu.

Cô đi ra khỏi WC quay lại bàn nhậu, cô được bà chủ sơ cứu chỗ bị thương rồi lại quay lại nhậu cùng hai người họ.

"Xem ra khi say Yến Đình sẽ cười nhiều hơn hà?" Ăn uống với nhau được một lúc thì Yến Đình bắc đầu có dấu hiệu đỏ mặt.

"Hông đâu, em hông say đâu mà ~! Cảnh Hàm còn có thể cõng em đi nữa đó ~"

Cảnh Hàm hiểu rỏ cơ địa của Yến Đình như thế nào những cũng không vặt chần ra mà chỉ thầm nghĩ: Cái cơ địa chỉ cần một ly soju thôi cũng đỏ mặt đó của cậu ta lợi dụng tốt đấy. Chứ tửu lượng của cô ta phải cỡ 3-4 chai cơ mà.

Yến Đình lại hỏi Chu Tấn: "Chuyện là thế này, trợ lý Chu anh thích Cảnh Hàm ở điểm nào vậy hả?"

Cảnh Hàm nghe vậy mà lòng bàn tay cô nắm chặc lại. Chu Tấn cười tươi với Yến Đình mà nói: "Cô ấy rất tốt bụng, thông minh nên làm việc rất giỏi. Cùng không có cô gái nào phù hợp với anh như Cảnh Hàm đâu."

"Đúng òi, Cảnh Hàm rất tốt bụng mà ~, trợ lý Chu anh có mắt nhìn người đó!"

"Sau này cũng nhờ em chăm sóc cho Cảnh Hàm nhé."

Hai người họ cứ cùng nhau vui vẻ mà rót rượu cho nhau mà làm cho Cảnh Hàm càng lúc càng khó chịu: Bộ dạng chó m* của hai người trông rất hợp nhau đấy.

"Cảnh Hàm ơi ~, cho mình miếng chả cá ik ~" Yến Đình nũng nịu chỉ vào miệng mình mà kêu Cảnh Hàm đút đồ ăn cho mình.

Thấy như vậy Cảnh Hàm liền thuận theo ý cô mà nhét cả đống chả cá vào miệng của Yến Đình khiến cho cô ho khụ khụ. "Không sao chứ? Mình đã bảo cậu ăn từ từ thôi mà. Hình như cậu say lắm rồi đấy."

"Không được rồi, để em gọi taxi đưa Yến Đình về." nói rồi cô gọi ngay.

"Ơ? không đâu, mình có say đâu mà."

"Không say cái gì mặt cậu đỏ bừng rồi, đi nhanh nắm lấy tay mình."

Yến Đình cố níu kéo Cảnh Hàm là mình không sao để có thể ở lại nhưng mà Cảnh Hàm vô cùng kiên quyết đưa cô về.

"Cảnh Hàm à! mình vẫn chưa say mà...!"

"Taxi, lại đây một chút đi!"

Cảnh Hàm đưa Yến Đình vào trong xe ngồi rồi căn dặn bác tài. "Bác tài, phiền bác đưa cô ấy đến phường OO với ạ."

Không cho Yến Đình lên tiếng thêm cô nhanh tay đóng cửa xe lại, rồi xe chạy đi mất.

"Có thể tống cổ cậu ấy đi một cách dễ dàng thế này, sao đến tận bây giờ mình lại cú sống như kẻ ngốc vậy chứ?"

Cảnh Hàm đứng dưới ánh đền đường dưới ánh đèn đường, mái tóc xỏa dài đung đưa theo gió, vẫy tay chào tàm biệt Yến Đình như cô đang chút bỏ đi một phần gánh nặng nào đó đi. "Đi cẩn thận."

Qua lại quan nhậu cô lại nghe được sự phàn nàn của Chu Tấn: "Tiếc ghê, lúc có Yến Đình ở đây vui biết mấy, Cảnh Hàm chẳng bao giờ làm mấy trò như vậy cả, Ngoại hình cũng..."

Cô coi như k nghe thấy gì mà đi vào bàn ngồi xuống. Thấy Cảnh Hàm đã vào Chu Tấn liền đổi sắc mặt tươi cười vui vẻ với Cảnh Hàm. "Ơ, em quay lại rồi à? Yến Đình về an toàn chứ?"

"Ừm, tửu lượng của cậu ấy cũng yếu, say rồi là nhất định sẽ muốn uống thêm."

"Vậy là tửu lượng của cô ấy yếu thật mà, Yến Đình dễ thương thật." Chu Tấn thầm khen.

Tuy nói nhỏ nhưng vẫn đủ để cho Cảnh Hàm nghe thấy cô cũng không thèm nói gì chỉ suy nghĩ câu nói của Chu Tấn: Dễ thương cái con khỉ.

"Chúng ta uống thêm đi. Dù sao mai cũng là cuối tuần mà." Cô rót rượu cho Chu Tấn.

"Có chuyện gì sao? Em toàn rót rượu trước thôi vậy?"

"Hôm nay em lại muốn uống thôi mà."

Chu tấn thấy cái gì đó dính trên kinh Cảnh Hàm nên lên tiếng nhắc nhở: "Ơ, có gì dính trên mắt kính của em kìa."

"Vậy sao!" Cảnh Hàm lấy kính giống coi rồi để luôn sang một bên.

Cái kính cứ như cái phong ấn nhan sắc của cô vậy, khi thấy cô bỏ kính ra Chu Tấn liền nhìn Cảnh Hàm với đôi mắt háo sắc.

"Cảnh Hàm! Em bỏ kình ra trông xinh hơn hẳn, em không tính đi làm LASIK sao?"

*LASIK: phẫu thuật mắt cận bằng laser.

Nghe Chu Tấn nói vậy cô liền khựng người lại nhưng vẫn giả bộ tỏ vẻ tươi cười dù đang không được vui. "Kỳ nghỉ năm sau em sẽ thử xem xét, đến lúc đó chắc lương của em cũng tăng lên một chút nhỉ?"

"Hay là em mua một ít cổ phiếu nhỉ?" Cô liền đánh chủ yếu vào phần cổ phiếu cùng với Chu Tấn.

Chu Tấn ngạc nhiên khi Cảnh hàm nhắc tới cổ phiếu. "Cổ phiếu à? em cũng quan tam tới thứ đó sao?"

Sợ Chu Tấn từ chối không chịu chia sẽ việc này cô liền nhẹ giọng nũng nịu mà nói: "Vâng, nhưng em không hiểu lắm về vấn đề này, Chu Tấn à, anh có thể chỉ em một chút có được không?"

"Gì vậy, em phải nói sớm với anh chứ! nào nào đầu tiên cạn cái đã nào!" Chu Tấn liền vui vẻ mà cụng ly với Cảnh Hàm.

Trong hai tiếng đó hai người cùng nhau thảo luận rất nhiều về việc cổ phiếu. Sau đó Chu Tấn đưa Cảnh Hàm về nhà.

"Hôm nay cảm ơn anh đã mang hộ túi của em về nhé." Do hồi sáng cô bị sốc khi vừa chuyển sinh về lại quá khứ chưa hoàn toàn tiếp thu hết mọi vấn đề đang sảy ra thì đã đi về nên quên đem túi về.

"Có gì đâu, may là hôm nay em không có bị sao."

Chu Tấn tiến gần lại hôn lên trán Cảnh Hàm rồi nói: "Ngủ ngon nhé, mai chúng ta gặp lại sau."

Vì hành động của Chu Tấn quá bất ngờ nên cô không kịp ngăn lại, trong lòng cô đã muốn gào thét lên là thật dơ bẩn.

"Vâng, anh mau gọi tài xế lái xe hộ đi, em đi đây." Nói rồi cô một mặt quay thẳng đi lên nhà.

Khi về tới nhà cô liền phóng mình lên sofa nằm xuống, cô bật điện thoại ra phần ghi âm cuộc nói chuyện lúc cùng Chu Tấn bàn bạc về cổ phiếu.

[Dù vẫn đang học nhưng trước tiên em nên bắt đầu từ điện tử cơ bản S đã nhé, anh cũng đã mua một số từ công ty chuyên sản xuất linh kiện chất bán dẫn.]

[Dược phẩm J cũng có thể mua, nhưng bên này bây giờ là thời điểm đó. Công Ty N đến giờ vẫn còn bị đánh giá thấp nhưng vì cổ phiếu đang có triển vọng nên em cứ chờ xem sao đã.]

"Cảm ơn nhé, Chu Tấn."

[Một công ty mẹ về game đã niên yết lần này...]

"Tiền Bồi thường tôi sẽ nhận đầy đủ không thiếu một đồng nào." Cảnh Hàm cười tươi mà nói.