Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Chương 49: Ống ngắm 2x

Cuối cùng Thiệu Càn Càn vẫn bị Lâm Gia Thố kéo đến chỗ sân nhảy cao, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, không biết anh lấy đâu ra một cây dù, sau khi bung ra liền đưa qua cho cô.”

“Cầm lấy, đừng bị cảm nắng.”

Sau khi Thiệu Càn Càn nhận lấy cây dù rồi, anh lại bỏ xuống một túi vận động ở dưới chân của cô. Thiệu Càn Càn rũ mắt nhìn, nhìn thấy bên trong có khăn lông, còn có một chút thuốc trị thương.

“Em trông giúp anh.”

Thiệu Càn Càn quay đầu đi, tức giận nói: “Đợi lát nữa xem được một nửa mà em thấy chán thì sẽ đi.”

“Đi?” Lâm Gia Thố chui vào trong cây dù của cô, cong người cười nói: “Vậy có phải là em muốn để cho đồ của bạn trai em bị nữ sinh khác chia chác hết không?”

Đồ của bạn trai em……

Mắt Thiệu Càn Càn chợt lóe qua, đột nhiên có chút không biết làm sao, nhưng cô cảm thấy trước mặt mình là “em họ” thì không nên có trạng thái thẹn thùng này, vì vậy cô duỗi tay đẩy anh ra xa, ra vẻ ghét bỏ mà nói: “Wow, có phải là anh quá tự tin không? Ai mà thèm mấy thứ này của anh.”

“Có chứ.” Lâm Gia Thố làm như nhớ lại, sau đó nghiêm túc nói: “Hồi năm nhất chai nước anh uống được một nửa thì bị người cầm đi, khăn lông lau mồ hôi cũng không có, quần vận động dự phòng cũng------”

“A a a, anh đừng nói nữa” Thiệu Càn Càn không biết nói gì mà nhìn anh: “Em trông giúp anh, được chưa?”

Lâm Gia Thố duỗi tay vỗ vỗ đầu cô: “Ừ, ngoan.”

Thật ra Lâm Gia Thố còn chưa nói xong, đúng là đồ của anh thật sự bị người khác lấy đi, nhưng trong túi cũng sẽ xuất hiện đồ mới, không biết là do ai mua để vào.

Nhưng mà anh cảm thấy những lời này anh không cần nói cho Thiệu Càn Càn, nếu không cô nhất định sẽ không trông túi giúp anh.

Bên cạnh có không ít người đang nhìn về phía này, Thiệu Càn Càn có chút không được tự nhiên, đành phải nói: “Anh đừng đứng ở chỗ này nữa, không phải sắp bắt đầu rồi sao, nhanh đi chuẩn bị đi.”

“Ừ” Lâm Gia Thố bước ra khỏi dù của cô, sau đó vươn tay nâng cây dù lên để anh có thể nhẹ nhàng nhìn thấy cô hơn: “Đứng ở chỗ này, không được đi đâu đấy.”

“......Biết rồi.” Thiệu Càn Càn cảm giác hình ảnh của Lâm Gia Thố với hình ảnh của “em họ” trong ký ức của cô đang l*иg vào nhau, bởi vì chỉ có em họ mới có thể dính dính nhão nhão như vậy.

Cuộc thi nhảy cao bắt đầu rồi, Thiệu Càn Càn rất ít tới xem nhưng hạng mục thể dục này, cô không biết độ cao nào được xem như lợi hại, nhưng nhìn Lâm Gia Thố nhảy qua từng mức một, mà sau khi những người khác chậm rãi bị đào thải, cô không thể không thừa nhận, ở trên phương diện thể dục thì anh đúng là thật sự không có “gà”.

“Đàn chị? Thật đúng là chị này.” Đúng lúc này một người gõ gõ lên dù của cô, sau đó chui vào: “Cho tôi ké một chút nhé, nóng muốn chết.”

Thiệu Càn Càn nghiêng đầu nhìn lại, nhìn thấy thằng nhóc Chung Kiều đã lâu không gặp.

“Sao cậu cũng tới đây?”

“Đợi lát nữa tôi phải chuẩn bị thi chạy nhanh.” Chung Kiều nhìn chiếc túi bên chân cô, biểu tình rất là tiếc hận: “Đàn chị, vì sao một kỳ nghỉ hè không gặp mà chị đã quen với tên Lâm Gia Thố kia rồi…...Haiz, vừa thi đấu ở thành phố A trở về đã nghe thấy tin tức sốc như vậy, sao ánh mắt của chị có thể kém như thế hả?”

Thiệu Càn Càn bật cười, ánh mắt của cô có chút không tốt, nếu không lúc trước sao lại không nhìn ra Lâm Gia Thố có hai gương mặt như thế.

“Tên kia lúc nào cũng có nữ sinh vờn quanh, người theo đuổi anh ta nhiều như vậy, chị xác định anh ta chung tình sao.” Chung Kiều tiếp tục nói.

Thiệu Càn Càn liếc nhìn cậu ta một cái: “Vậy nữ sinh bên cạnh cậu cũng rất nhiều mà, không phải người theo đuổi cậu cũng đủ xếp được một hàng dài sao.”

“Tôi…...làm sao có thể so sánh như vậy, tôi là cực kỳ, cực kỳ chung tình có được không.” Chung Kiều có chút nhụt chí mà nói: “Sớm biết như vậy đã không đến thành phố A thi đấu với huấn luyện viên, nếu tôi biết anh ta nhanh như vậy đã theo đuổi chị, tôi chắc chắn------”

“Cậu chắc chắn cái gì?” Đột nhiên một người con trai mặc quần áo vận động tới gần, lập tức kéo Chung Kiều ra khỏi tán dù của Thiệu Càn Càn: “Chắc chắn gì cũng không có tác dụng đâu, đừng có ké dù của tôi.”

Chung Kiều trừng mắt: “Tôi ké dù của đàn chị mà, liên quan gì tới anh.”

“Của cô ấy là của tôi, của tôi chính là của cô ấy, cậu có hiểu không?” Lâm Gia Thố tức giận nói xong, nhưng vừa quay đầu nhìn về phía Thiệu Càn Càn thì sắc mặt lập tức trở nên ôn nhu: “Em có thể đừng nói chuyện với người lạ nữa được không?”

Chung Kiều: “Này?? Ai là người lạ, tôi với chị ấy là bạn tốt mà.”

“A, ghê.” Lâm Gia Thố nhếch nhếch môi, buồn bã nói: “Tôi còn là bạn trai của cô ấy đây.”

Chung Kiều: “…………”

Thiệu Càn Càn nhìn hai người nhạt nhẽo nói chuyện với nhau, yên lặng ngồi xuống tại chỗ.

Ây, đứng mệt ghê.

Một lát sau, đỉnh đầu vẫn còn truyền tới tiếng lải nha lải nhải của hai người con trai. Cô ngước mắt, hơi nâng ô lên một chút, sau đó Thiệu Càn Càn vươn tay kéo ống quần của Lâm Gia Thố, lười biếng nói: “Sắp đến lượt anh kìa.”

Sau khi nói xong lại híp mắt nhìn về phía Chung Kiều: “Cuộc thi chạy nhanh gì của cậu cũng sắp bắt đầu rồi kia, lượn nhanh lên đi.”

Không nói gì nữa, cô cũng không nhìn biểu tình của hai người thế nào, chống dù lên, tiếp tục nhìn về phía cậu nam sinh nào đó thi nhảy ở đằng trước.

Chạy lấy đà, chống gậy, nhảy lên, vụt------

Qua sào.

Thiệu Càn Càn chống đầu bằng một tay, ừ…...giỏi thật, nhưng mà nhảy không đẹp bằng Lâm Gia Thố.

Sau khi cuộc thi nhảy cao kết thúc, Thiệu Càn Càn cũng không chờ Lâm Gia Thố đi nhận giải thưởng, cô lấy di động ra để tìm được Phương Đàm với Kha Tiểu Duy đã “đi lạc” mất, sau đó cả ba người liền đi ăn cơm.

Dọc theo đường đi, sắc mặt của Thiệu Càn Càn không quá tốt.

“Càn Càn.”

“Ừ?”

“Vừa nãy hai người cãi nhau à?” Kha Tiểu Duy vẫn nhịn không được mà hỏi.

Thiệu Càn Càn lắc đầu: “Không có cãi nhau.”

“Vậy vừa nãy hai người làm gì vậy? Còn có cậu nhìn cậu xem, sắc mắt cũng không tốt lắm”

Thiệu Càn Càn đột nhiên dừng bước, cô nhìn Kha Tiểu Duy, lại nhìn gương mặt lộ vẻ lo lắng của Phương Đàm. Cuối cùng cô cầm lấy tay hai người, mất hồn mất vía mà nói: “Nói thật thì đến bây giờ tớ còn cảm thấy có chút ngơ ngác.”

Phương Đàm thấy bộ dáng cô nghiêm túc như vậy thì nhíu mày: “Làm sao vậy?”

Thiệu Càn Càn: “Hai cậu cảm thấy…...Lâm Gia Thố là loại người gì?”

“Cậu ta sao?” Phương Đàm nghĩ một hồi rồi nói: “Rất lịch thiệp, rất có lễ phép, ừ…...năng lực hình như cũng không tệ, tớ thường xuyên nghe ba mẹ tớ khen cậu ta.”

Kha Tiểu Duy: “Chuyện này bản thân cậu còn không rõ sao, cậu ta không phải là nam thần của cậu à? Mỗi ngày đều nói chem chẻm người ta thật là ôn tồn lễ độ, tâm địa thiện lương……”

Thiệu Càn Càn nghẹn họng: “Vậy, vậy nếu tớ nói thật ra người này còn có một mặt hoàn toàn khác thì hai cậu có tin không?”

“Hoàn toàn khác?” Phương Đàm hỏi: “Cậu ta bắt nạt cậu?”

“Không, không, không, tớ là nói tính cách ấy.”

Kha Tiểu Duy với Phương Đàm liếc nhìn nhau, không hiểu cô có ý gì.

Vì thế Thiệu Càn Càn đành phải nói: “Hôm nay không phải tớ nói muốn gặp bạn trên mạng sao, hai cậu đều biết em họ đúng không? Là thằng nhóc hay chơi game với tớ ở trên mạng ấy.”

Kha Tiểu Duy: “À, thằng nhóc thần kinh kia á, không lẽ hôm nay cậu gặp được cậu ta? Thế nào? Tớ cũng muốn đi nhìn một chút xem cậu ta trông như thế nào.”

Thiệu Càn Càn: “Ừ…...cậu gặp rồi, cậu ta ở trong lớp chúng ta.”

“?”

“Lâm Gia Thố là cậu ta.”

“???”

**

Thiệu Càn Càn vẫn rất tức giận, từ trước tới nay cô ở trước mặt ở Lâm Gia Thố liền coi như không phải hiền lương thục đức thì cũng là dịu dàng đáng yêu (...), cô một lòng muốn chừa một chút hình tượng tốt đẹp trước mặt anh, nhưng không nghĩ tới, một mặt khác của cô đã sớm bị anh nhìn thấy hết.

Nhìn thấy hết thì thôi đi, vậy mà trong hiện thực anh còn không rên một tiếng mặc cô diễn.

Chuyện này không buồn cười sao? Không phải là chơi cô sao?

Còn có, người này mắc chứng nhân cách phân liệt à? Sao người trước người sau có thể khác nhau nhiều như vậy?

Thiệu Càn Càn thở phì phò mở máy tính lên, nhưng mà cô cũng không tập trung, lúc chơi game cũng có chút rã rời buồn chán.

Tức giận là chuyện tự nhiên, nhưng cô không thể không thừa nhận là, trong lòng cô vậy mà lại thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Lúc trước trước khi quen nhau, cô đã nghi hoặc mà hỏi Phương Đàm, tuy rằng cô thích Lâm Gia Thố, nhưng lại vẫn có chút nhìn không thấu được anh, cũng luôn cảm giác được có một ít thứ về anh mà cô hoàn toàn không biết.

Hiện tại sau khi biết được anh là em họ, cô lại đột nhiên cảm thấy thông suốt, cô với Lâm Gia Thố hình như cũng không có màng ngăn cách không biết tên kia, cô giống như đã chạm vào được con người thật của anh.

Nói thật, chuyện này làm bực bội, nhưng trong bực bội lại có chút vui sướиɠ nhỏ.

Buổi tối hôm nay cô không có chơi game với ai, bởi vì lần này cô chơi một mình ở hạng cấp thấp, cho nên cũng rất nhẹ nhàng, vừa chơi còn vừa có thể trao đổi với người xem.

“Cảm ơn “Tiểu Vưu” đã tặng hỏa tiễn.”

“Cảm ơn “Cương Tiểu Ngư” đã tặng phi cơ.”

“A? Hôm nay chỉ có một mình mình thôi, một mình ăn gà ngon hơn, cảm ơn “một nụ hôn xinh đẹp” đã tặng hỏa tiễn.”

“Cảm ơn “bạn trai nhà tôi” đã tặng hỏa tiễn siêu cấp.”

“Cảm ơn “bạn trai nhà tôi” đã tặng hỏa tiễn siêu cấp.”

“Cảm ơn “bạn trai nhà tôi” đã tặng hỏa tiễn siêu cấp.”

……

Nói được vài lần, Thiệu Càn Càn liền yên lặng nhìn cái ID xa lạ này.

Đơn giá của quà hỏa tiễn siêu cấp là 2000 nhân dân tệ, là món quà có giá cao nhất trong bảng giá, ngoại trừ mấy vị top fan trên bảng xếp hạng của cô thì có rất ít fans trong một lần mà tặng nhiều như vậy.

Trong lúc cô còn đang kinh ngạc thfi id này lại tặng một loạt hỏa tiễn siêu cấp ở khu bình luận, đi theo một lượt quà tặng của id này chính là các dòng bình luận “666666” của những bạn trên mạng khác.

Thật ra trước kia cũng thường xuyên có người tặng quà cho Thiệu Càn Càn, cho nên ban đầu ngoại trừ có chút kinh ngạc ra thì cô cũng không cảm xúc gì khác: “Cảm ơn “bạn trai nhà tôi”, wow, ID này làm cho người khác đọc cảm thấy thật ngại.”

Nói một hồi, cô liền dẫn đề tài về chuyện game đi.

Nhưng không nghĩ tới chính là, chơi game đến tận gần cuối, cô cũng không thể không dẫn đề tài quay lại, bởi vì id này thật sự là quá khủng bố, vậy mà vẫn luôn tặng hỏa tiễn siêu cấp.

Cứ tiếp tục tặng như vậy, tiền này giống như không phải là tiền mà chỉ là một nắm đất.

Nói thật, ai mà không yêu tiền, ai mà không thích người khác ủng hộ, yêu thích mình. Nhưng mà giàu có đại gia thì thôi, nếu lỡ như là mấy đứa nhỏ vị thành niên trộm tiền của ba mẹ thì xấu hổ rồi, loại chuyện này cũng không phải là chưa xảy ra bao giờ.

Vì thế Thiệu Càn Càn liền nói một ít câu tỏ vẻ cảm ơn, sau đó hàm súc bảo “Bạn trai nhà tôi” ngừng đi.

Sau đó, cuối cùng cũng không tặng nữa.

Lúc Thiệu Càn Càn vào một ván mới, có người gõ cửa phòng của cô.

“Vào đi.”

“Cậu còn chơi à?” Thời Du Văn ngó đầu vào: “Bên ngoài có đồ ngon này, nhanh ra ăn đi.”

Thiệu Càn Càn không quay đầu lại, nghĩ Thời Du Văn lại gọi một bữa cơm hộp nên nói: “Không ăn, đang buổi tối, cậu không sợ béo à?”

Đằng sau không có ai nói gì nữa, Thiệu Càn Càn nghĩ chắc là Thời Du Văn đi ra ngoài ăn một mình rồi.

Nhưng không nghĩ tới đột nhiên có người đi tới cạnh cô, kéo tai nghe của cô ra một chút.

Bởi vì động tác này mà cô nghe càng rõ hơn có một giọng nam vừa trầm thấp vừa từ tính vang lên bên tai: “Ăn đi, em không cần sợ béo, dù sao anh cũng không ngại.”