Từ góc quay camera của Thiệu Càn Càn chỉ có thể nhìn thấy nửa dưới cửa phòng, cho nên tất cả những gì mà đạn mạc nhìn thấy cũng chỉ là một người đàn ông đang mở cửa đi vào. Dù không thể nhìn ra được hình dáng của người nọ trông như thế nào do góc quay, nhưng những thứ này cũng không hề ảnh hưởng đến sự thật rằng cư dân mạng biết có người đi vào phòng sớm hơn Thiệu Càn Càn.
Vì thế, ngày khi Lâm Gia Thố vừa mới mở miệng lên tiếng, đạn mạc đã ngay lập tức bùng nổ.
[Mẹ nó, giọng nói này thật dễ nghe!]
[Không, không phải là em họ sao?]
[Oa, là cậu em họ khóc đến ngất xỉu trong WC đấy!]
[Mọi người có thể nắm trọng điểm được không? Giọng điệu của người này cứ như là bạn trai của Qua qua vậy.]
(Nguyên văn là: 男票 [nán piào] - Một ngôn ngữ mạng bắt nguồn từ cách phát âm độc đáo của người Đài Loan- nan peng you, có nghĩa là bạn trai, người yêu....)
[Ừm… Có phải là Lâm XX không?]
[*Ngơ ngác* Lâm XX là ai?]
[Mẹ nó, tự dưng khóc trong ngọt ngào, là nam thần của trường này đấy!]
……
Phía dưới đạn mạc hỗn loạn thành một mớ bòng bong, nhưng giờ phút này Thiệu Càn Càn thậm chí còn không thấy nửa chữ, cô liếc mắt nhìn thoáng qua Lâm Gia Thố, sau đó lại vội vàng nhìn về phía giao diện trò chơi: “Anh, sao anh lại đến đây?’’
“Em bảo anh không cần spam bình luận tung lung, anh đây sẽ không spam, nhưng mà quá rãnh rổi không có việc gì làm nên chạy đến đưa bữa ăn khuya cho em.’’ Lâm Gia Thố nửa tựa người vào bên cạnh bàn, nhìn nhân vật trò chơi đang nhảy trên màn hình.
Thiệu Càn Càn hơi sửng sốt: “Spam bình luận lung tung cái gì?’’
“Vừa rồi trong lúc spam tặng quà cho em, chẳng phải em đã bảo anh dừng lại sao?’’
“……………”
Một khoảng không im lặng ngắn ngủi qua đi, một lúc lâu sau, cánh tay đang đặt lên con chuột của Thiệu Càn Càn bất động, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, trên mặt viết rõ ràng mấy chữ “Anh bị bệnh sao?’’
Nhìn thấy cô như vậy, Lâm Gia Thố biết rõ còn cố ý hỏi: “Có chuyện gì vậy?’’
Thiệu Càn Càn tháo tai nghe xuống: “Có phải sọ não của anh bị kẹp cửa rồi không? Lãng phí nhiều tiền spam như thế!’’
Lâm Gia Thố khẽ nhướn này, cảm thấy dáng vẻ tức giận đến dựng lông này của Thiệu Càn Càn có chút mới mẻ.
Sau khi người này biết được anh là em họ thì càng tỏ ra không khách khí hơn rất nhiều, bây giờ lại còn dám nghi ngờ đầu óc của anh có vấn đề nữa cơ đấy. Mặc dù bị cô mắng như thế, nhưng anh lại không hề cảm thấy không vui chút nào, ngược lại còn cảm thấy người trước mặt cực kỳ hoạt bát năng động.
“A, còn chưa gả cho anh mà đã biết tiếc tiền cho anh rồi.’’ Lâm Gia Thố nở một nụ cười ranh mãnh, “Nhưng mà cho em thì sao chứ, của anh cũng chính là của em mà.’’
Thiệu Càn Càn chỉ cảm thấy máu huyết trong cơ thể mình trong nháy mắt chảy ngược, tất cả đều tập trung ở trên mặt, cô trợn to mắt nhìn Lâm Gia Thố, sau đó đột nhiên nhìn về phía màn hình.
Sau một vài thao tác điều khiển con chuột, âm thanh đã tắt ngúm.
Những khán giả đang nhiệt tình hăng hái ăn cẩu lương dưới đạn mạc lập tức ngơ ngác.
[Ơ? Sao lại tắt âm?]
[Trời ạ, thực sự là bạn trai!]
[A a a a, có cảm giác như người này rất đẹp trai!]
[Đậu má, còn rất nhiều tiền… Hoá ra người vừa spam với tốc độ tên lửa kia chính là anh ấy đấy!]
[Các vị, chú ý đến cái tên ID kia một chút đi, “Bạn trai nhà tôi’’]
[Haha, rõ ràng là đang muốn Qua Qua đọc ra mà.]
….
Thiệu Càn Càn đứng dậy, lập tức túm Lâm Gia Thố đến góc chết camera.
“Không phải em đang tiết kiệm tiền cho anh, mà là anh không cần thiết phải làm như thế!”
“Sao vậy?’’ Lâm Gia Thố mặc kệ cô túm chặt lấy quần áo của mình, vẻ mặt tràn đầy thích thú nói: “ Không phải trước đó em nói thích ăn nhất, thích uống nhất, còn rất thích có tiền sao?’’
Thiệu Càn Càn sửng sốt, sau đó cuối cùng cũng cuối cùng cũng đã hiểu tại sao dạo gần đây Lâm Gia Thố liên tục làm ra những hành động quái đản rồi, là vì những tin nhắn trêu đùa mà cô gửi cho “em họ” trước đó?
Con mẹ nó chuyện này cũng có thể xem là thật sao?
Thiệu Càn Càn: “Em nói bừa thôi.’’
Lâm Gia Thố đột nhiên giữ chặt cằm rồi nâng mặt cô lên: “Ai cho phép em được nói bừa với anh?’’
Trên khuôn mặt ôn hoà dịu dàng rõ ràng lộ ra một hơi thở vừa cương quyết bướng bỉnh lại bá đạo, trong lời nói mang theo một chút gì đó vui đùa hứng thú lại có một cảm giác bức người vô hình không thể giải thích được.
Lúc đầu Thiệu Càn Càn còn hơi bị anh doạ sợ, nhưng sau đó bình tĩnh nghĩ kỹ lại, đây không phải là người “em họ” mặt dày mày dạn theo đuôi cô sao?
Vì thế một giây tiếp theo, cô một tay hất bay bàn tay đang giữ chặt cằm mình của anh, sau đó vừa tức vừa gào rống mà nhìn chằm chằm anh: “Nói bừa thì sao chứ, ai bảo anh nói bừa với em trước làm gì?’’
Nói đến chuyện này, cuối cùng vẫn là Lâm Gia Thố đuối lý.
“Được rồi, được rồi, được rồi, em thích nói gì cũng được.’’ Lâm Gia Thố dứt khoát khoác cánh tay đang nửa giơ lên lên trên vai Thiệu Càn Càn, sau đó ngay khi cô còn chưa kịp phản ứng lại một tay kéo cô vào trong lòng ngực mình.
Thiệu Càn Càn cứng đờ, hai tay để trước ngực hắn: “Này, anh chú ý…’’
“Chú ý tới ai?’’ Lâm Gia Thố rũ mắt nhìn chóp mũi nhỏ nhắn xinh xắn và lông mi khẽ run rẩy của cô, trong lòng ngứa ngáy khó chịu: “Là chú ý đến bạn cùng phòng đang ở bên ngoài của em hay là chú ý đến khán giả không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì bên trong màn hình?’’
Lỗ tai Thiệu Càn Càn đã đỏ bừng như muốn rỉ máu, cô tự nhủ với chính mình rằng người đàn ông trước mặt này chính là “cậu em họ” mà cô đã từng nghiêm khắc dạy dỗ, cho nên bản thân có thể hùng hồn cây ngay không sợ chết đứng với hắn, cũng có thể lớn gan hơn một chút. Nhưng dường như những suy nghĩ trong đầu căn bản không nghe lời cô, khi Lâm Gia Thố ôm chặt cô như vậy, nhịp thở của cô cũng đều thay đổi.
“Dù sao anh cũng đừng ôm em như thế, em nói cho anh biết, em vẫn còn chưa hết giận đâu!’’
“Nhưng em là bạn gái của anh.’’
Thiệu Càn Càn cuống lên đã buột miệng nói: “Nhưng em không có một người bạn trai lừa dối như anh!’’
“Em nói gì?’’ Cánh môi mỏng của Lâm Gia Thố khẽ nhếch lên, kéo dài giọng nói: “Em dám lặp lại một lần nữa không?’’
“Em nói…. Ưʍ.’’
Đôi môi cứ như thế bị đè ép xuống không một chút dịu dàng thương tiếc, Thiệu Càn Càn nức nở một tiếng, nhưng âm thanh nhanh chóng bị anh nuốt vào trong bụng, Thiệu Càn Càn duỗi tay ngăn cản anh, anh liền trực tiếp nắm lấy hai cổ tay cô vòng ra phía sau rồi túm chặt lấy nhau.
Khi hai người giãy giụa giằng co với nhau đã làm đổ những món đồ trang trí nhỏ trên bàn sách khiến chúng phát ra âm thanh lách cách lách cách, như thể sợ người bên ngoài không biết bên trong đang làm chuyện gì vậy.
L*иg ngực rắn chắc mang theo hơi thở nam tính mãnh liệt cứ thế đè trước ngực cô, anh điên cuồng tàn sát bừa bãi trên môi, ngón tay cũng không chịu buông tha cho cô. Tựa như thăm dò tìm kiếm, tựa như nhấm nháp men theo thắt lưng cô đi xuống, sau đó dọc theo khe hở nhỏ giữa quần và áo T-Shirt ngắn, chậm rãi lướt nhẹ qua. Lâm Gia Thố không hiểu rõ những chuyện nhỏ nhặt mập mờ ái muội giữa nam nữ này nọ, nhưng hắn sẽ học, sẽ xem, nhìn thấy dáng vẻ ướŧ áŧ xinh đẹp của người phụ nữ trong lòng ngực mình, cảm giác muốn khi dễ ức hϊếp cô càng trào dâng mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Đầu lưỡi ấm áp điên cuồng quấn quýt quyện hoà vào nhau, da thịt bên hông dường như đã muốn nóng lên. Thiệu Càn Càn đè nén cảm giác muốn phát run của mình, cố gắng ngửa đầu ra phía sau.
“Anh đừng…”
Nhưng cô không biết, hành động này là để thoát khỏi đôi môi anh nhưng lại vô tình khiến cần cổ tráng bóng hiện rõ trước mặt anh. Một chàng trai tuổi đôi mươi, cho dù có kim nén như thế nào đi chăng nữa vẫn sẽ huyết khí cuồn cuộn.
Lâm Gia Thố khẽ cắn một ngụm lên trên cổ cô, cả người Thiệu Càn Càn run lên, một các xúc tê dại đột nhiên đánh úp đến doạ cô thiếu chút nữa đã bật khóc thành tiếng.
“Đừng đừng đừng, ngứa, thật sự rất ngứa…’’
Cuối cùng Lâm Gia Thố cũng dừng động tác lại, đôi mắt đỏ ửng nhìn chằm chằm vào cổ họng khẽ phập phồng của người con gái trước mặt, sau đó chậm rãi buông lỏng bàn tay đang giữ chặt cổ tay cô ra.
Thiệu Càn Càn được tự do, vội vàng trốn ra phía sau ghế dựa: “Anh đừng làm chuyện xằng bậy, anh cảm thấy, anh cảm thấy thích hợp sao?’’
Thời gian này, địa điểm này… Thiên bất cứ lúc nào cũng bất lợi, người bất hoà! Có thể muốn làm gì thì làm sao?
“Đều tại em.’’ Lâm Gia Thố liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó đột nhiên ném xuống ba chữ.
Thiệu Càn Càn ngơ ngác: “Em? Em làm gì?’’
“Ai bào em kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh làm gì?’’ Lâm Gia Thố khẽ nhíu mày, vẻ mặt ấy, giống như chính cô là người nói sai cho nên anh mới trừng phạt cô như vậy.
Thiệu Càn Càn: “……”
“Về sau, lại nói ‘ không phải bạn trai ’ loại này lời nói, ta liền,” Lâm Gia Thố tạm dừng một lát, không lạnh không đạm nói, “Ta liền cắn chết ngươi.”
**
Sau đó lúc Thiều Càn Càn trở lại trước màn hình vẫn cố tình giả vờ như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, kiên quyết phớt lờ hàng loạt câu hỏi liên tục nổi lên trên màn hình, sau đó tập trung chơi game một cách nghiêm túc.
Thứ sáu, Thiệu Càn Càn và Thiệu Khôn cùng nhau trở về nhà.
Thiệu Càn Càn muốn về nhà thay quần áo, nhân tiện chuẩn bị một chút cho chuyến đi dã ngoại mùa thu với lớp vào chủ nhật sắp tới.
Mỗi học kỳ, lớp đều tổ chức một hoạt động mà toàn bộ các thành viên trong lớp đều phải tham gia, hoạt động của học kỳ này là đi đến núi Dương Minh Sơn, Thiệu Càn Càn cảm thấy cực kỳ có hứng thú với súng ống các loại gì đó, cho nên cũng tỏ vẻ tương đối tích cực.
“Càn Càn, ra ăn cơm thôi.’’ Bên ngoài, Cát Tình gọi.
Thiệu Càn Càn lên tiếng trả lời, đi ra khỏi phòng.
Cả nhà ngồi vào bàn ăn ăn cơm tối, Thiệu Quảng Ngữ ăn được mấy miếng, đột nhiên mở miệng nói: “Càn Càn, con nói thật cho ba biết, có phải con có bạn trai rồi không?’’
“Phụt…’’ Thiệu Càn Càn lập tức nhìn về phía Thiệu Khôn, nhận được ánh mắt của cô, Thiệu Khôn vội vàng chuyển tầm mắt sang chỗ khác. Nhìn thấy dáng vẻ lén lút này của hắn, Thiệu Càn Càn liền biết hắn nhất định đã biết chuyện gì đó và sau đó tiết lộ cho ba mẹ.
Cát Tình cũng buông đôi đũa trong tay xuống, ánh mắt sáng ngời: “Khôn Khôn nói chính là người bạn học lần trước đã đến nhà chúng ta làm khách lần trước, Càn Càn, thật vậy sao?’’ Thiệu Càn Càn tự biết rõ có hai người trong nhà đều ở cùng một trường học với cô, chuyện này chắc chắn không thể nào gạt được, “Nếu con nói phải…. Ba mẹ sẽ không tức giận chứ?’’
“Tức giận cái gì chứ, đứa nhỏ kia về ngoại hình lẫn tính cách đều rất tốt, có gì phải tức giận, hơn nữa, con cũng đã đến tuổi này rồi, mẹ sẽ không quản đến chuyện yêu đương của con đâu.’’ Cát Tình cười nói.
Thiệu Càn Càn yên lặng nhìn về phía Thiệu Quảng Ngữ: “Ba?’’
Thiệu Quảng Ngữ đan chéo hai tay đặt lên bàn, nhưng không lập tức bày tỏ bất cứ thái độ gì.
Cát Tình vỗ ông một cái: “Vẻ mặt này của ông là sao hả, không phải ông cũng thường xuyên khen đứa nhỏ kia ưu tú xuất sắc như thế nào sao, tại sao bây giờ lại không nói lời nào.’’
Thiệu Quảng Ngữ nhíu mày: “Dĩ nhiên con người Gia Thố không có vấn đề gì, nhưng gia định của nó, Càn Càn, chắc con cũng biết ít nhiều chứ?’’
Thiệu Càn Càn: “Ba, con vừa… Vừa ở bên cạnh anh ấy, con nào biết nhiều về gia đình anh ấy như vậy.’’
Thiệu Khôn lập tức vung tay lên nói: “Nghe bạn học của con nói anh Gia Thố chính là phú vài đại*, ừ…. Bình thường nhìn xe của anh ấy sẽ biết, là công tử chính hiệu.’’
(*Nhà giàu mấy đời.)
Lâm Gia Thố đi theo ông thực hiện rất nhiều dự án nghiên cứu khoa học, thân là thầy giáo hướng dẫn, dĩ nhiên Thiệu Quảng Ngữ cũng có đôi chút hiểu biết về gia đình của học sinh. Như Thiệu Khôn nói, Lâm Gia Thố quả thật là công tử chính hiệu, hơn nữa gia đình của cậu ta cũng không phải là loại phú quý bình thường.
Thiệu Quảng Ngữ sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm yêu đương của hai người trẻ tuổi, nhưng nếu tính đến chuyện lâu dài, hắn lại không thể không lo lắng suy xét thay cho con gái của mình.
Thiệu Càn Càn nhìn dáng vẻ khổ đại cừu thâm của Thiệu Quảng Ngữ, cảm thấy hơi bất đắc dĩ: “Ba, ba không cần phải suy nghĩ nhọc lòng đâu, bây giờ bọn con chỉ mới đang yêu đương, ba không nên nghĩ quá xa như thế.’’
Cát Tình giả vờ ho khụ khụ, lôi kéo Thiệu Quảng Ngữ: “Con trẻ thích là được, trước hết chúng ta đừng nghĩ nhiều như vậy.’’
Thiệu Quảng Ngữ nhìn hai người, lắc lắc đầu: “Tôi còn chưa nói gì mà hai người đã thuyết phục tôi như thế rồi sao?’’
Việc này cứ thế dừng lại ở đây, Thiệu Quảng Ngữ ngoài mặt không nói gì, nhưng trong vòng vẫn còn có chút lo lắng.
……
Chủ nhật ngày hôm đó, Thiệu Càn Càn thức dậy vào lúc tám giờ.
Hai tiếng sau còn phải đến quảng trường ở trung tâm thành phố tập hợp, cho nên sau khi nhanh chóng rửa mặt chải đầu xong, cô ngồi vào bàn ăn sáng.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Cát Tình lau lau tay: “Mới sáng sớm, ai đến vậy?’’
Vừa nói, vừa đi ra mở cửa.
“Ai…”
“Chào gì ạ.’’ Lâm Gia Thố đứng ngoài cửa mỉm cười với Cát Tình: “Càn Càn đã dậy chưa ạ, con đến đón cô ấy.’’