Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Chương 48: Ống ngắm 2x

Đại hội thể thao tổ chức vừa đúng lúc thời tiết tốt, trời xanh mây trắng, màu xanh da trời phảng phất như được lọc đi hết tất cả tạp sắc. Mà trên sân thể dục, hơi thở thanh xuân giống như ánh sáng mặt trời gắt gao lúc này, lực lượng dâng lên cao trào, tùy ý khoe khoang.

Nhưng một hình ảnh đẹp như vậy, Thiệu Càn Càn lại không có tâm tình tốt giống thế để thưởng thức.

Cô nhìn về phía khán đài nhiều lần, sau đó lại đột nhiên xoay người đi ra ngoài sân thể dục.

“A? Không phải là hẹn gặp bạn trên mạng sao? Sao lại đi?” Kha Tiểu Duy giữ cô lại.

Thiệu Càn Càn trầm ngâm: “Tớ cảm thấy thằng nhóc đó nhất định là đang đùa tớ, nó cực kỳ không đáng tin cậy.”

Phương Đàm cười cười: “Thì cứ coi như cậu ta không tới tìm cậu thì cậu cũng phải đến sân thể dục mà, dù sao một tiếng nữa Lâm Gia Thố sẽ thi đấu.”

Kha Tiểu Duy: “Đúng vậy, đúng vậy, đi thôi, chúng ta qua bên kia ngồi cho mát.”

Thiệu Càn Càn không có cách nào, đành phải bị hai người bạn tốt lôi kéo qua ngồi chỗ khán đài bên kia.

Sau khi ngồi xuống rồi, Thiệu Càn Càn nhìn thoáng qua đồng hồ, một giờ hai mươi phút, còn mười phút nữa là tới thời gian em họ hẹn gặp mặt. Nói thật ra, tuy là cô vẫn luôn cảm giác cậu sẽ trêu đùa cô, nhưng lại nghĩ, nếu cậu thật sự xuất hiện thì làm sao bây giờ.

Chắc chắn là phải chào hỏi đàng hoàng một lần, dù sao cũng làm đồng đội với nhau lâu như vậy. Cũng phải trò chuyện một chút đi, có thể người ta từ ngàn dặm xa xôi tới đây mà.

Nhưng cô rúc trong nhà đã quen, loại chuyện gặp mặt bạn trên mạng như thế này thật đúng là chưa làm bao giờ, huống chi người đó còn là một người không đáng tin cậy như vậy.

“Tớ cảm thấy em họ sẽ không tới đâu.” Thiệu Càn Càn nhìn ra nơi xa: “Thằng nhóc đó nhây lắm.”

Phương Đàm vừa lướt Weibo vừa lười biếng nói: “Lại nói, em họ này rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy, tớ đúng là khá tò mò, cậu ta tên thật là gì?”

“Tên thật?” Thiệu Càn Càn chần chừ một chút: “Tớ không biết nữa.”

Phương Đàm liếc mắt nhìn cô một cái: “......”

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, đúng lúc này, trên thang lầu lác đác lưa thưa chợt có mấy nữ sinh chạy lên.

“Cái đó, đàn chị ơi, bọn em có thể chụp chung với chị một tấm được không?”

Thiệu Càn Càn ngơ ngác: “Hả?”

“Em rất rất là thích chị, em xem livestream của chị đã lâu rồi ạ, lúc nghe nói chị ở trong trường mình em cực kỳ vui vẻ ạ.”

“Đúng vậy, đúng vậy, lần này bọn em lấy hết can đảm tới hỏi chụp chung với chị một tấm, có được không ạ?”

Phương Đàm vỗ vỗ bả vai cô: “Cậu được lắm, đã có cả fan nữ tới cửa rồi kìa.”

Thiệu Càn Càn đẩy cô một cái, sau đó có chút ngượng ngùng mà nói với mấy bé đàn em: “Được chứ, chụp ở đâu?”

“Ở đây là được rồi ạ!”

“Ừ.”

Phương Đàm với Kha Tiểu Duy cực kỳ tri kỷ mà tránh ra cho mấy bé fan lớp dưới, vì thế Thiệu Càn Càn liền ngồi giữa một đống con gái, nở nụ cười phảng phất như là hoàng đế cùng với hậu cung 3000 mỹ nhân đằng sau.

“Đàn chị, da chị của chị cũng thật là đẹp, bộ dáng bây giờ cũng không kém gì với lúc livestream cả.”

Thiệu Càn Càn: “Em gái có mắt nhìn đó, nhưng mà lúc livestream chị vẫn có mở filter.”

“Ha ha ha ha ha, đàn chị, chị có thể không cần thành thật như vậy mà”

……

Thiệu Càn Càn đang nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên nhìn thấy một người đứng dưới cầu thang ngước mắt nhìn cô cười.

Thiệu Càn Càn chớp đôi mắt to mấy cái, sau đó chợt yên tĩnh lại.

Mấy bé đàn em ở bên cạnh thấy bộ dáng cô như thế thì cũng nhìn theo tầm mắt của cô, vừa nhìn qua thì mỗi người đều im lặng lại.

Lâm Gia Thố thấy bọn họ nhìn về phía mình thì mở miệng nói: “Nhìn em nổi tiếng thế, vì vậy ngại ngùng tới quấy rầy em.”

Thiệu Càn Càn họ khụ khụ: “Không có gì, mấy bé đàn em thôi.”

“Streamer nổi tiếng đúng là khác với người bình thường” Lâm Gia Thố bước lên vài bước, đứng ở trước mặt Thiệu Càn Càn: “Cầm lấy.”

“Cái gì?”

“Uống đi” Ánh mắt của Lâm Gia Thố có chút không được tự nhiên mà lúc tối lúc sáng: “Trời nóng như vậy, em không khát à?”

Thiệu Càn Càn nhịn không được mà đỏ mặt, nhưng mà cô vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh rồi nói: “Cũng được”

“À.”

Một đứng một ngồi, hai người liền cứ như vậy mà nhìn nhau.

Mấy nữ sinh ở bên cạnh nhìn một cái, sau đó đều vội vàng đứng lên nói: “A…...anh chị cứ nói chuyện đi ạ, bọn em đi trước đây.”

Chạy được vài bước, mấy nữ sinh đột nhiên thì thầm rồi đẩy đẩy nhau, sau đó mấy bé quay đầu: “Đàn chị.”

Thiệu Càn Càn nghe thấy tiếng liền nhìn sang.

“Cái đó, có phải là chị với đàn anh đang quen nhau không ạ?” Ánh mắt của mấy nữ sinh sáng ngời nhìn hai người bọn họ, sắc mặt đều lộ ra vẻ hưng phấn.

Thiệu Càn Càn gãi gãi đầu, đang định do dự nên nói như thế nào thì người trước mặt đã bất chợt quay sang nhìn mấy nữ sinh kia, sau đó cực kỳ thản nhiên nói: “Ừ, đang quen nhau.”

“Wow!”

Chắc là do Lâm Gia Thố nói quá thản nhiên nên trong giây lát Thiệu Càn Càn còn không biết nên làm ra phản ứng gì, cô chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm vào đôi mắt hàm chứa ý cười nhàn nhạt của anh, tùy ý để cơn gió xuân ấm áp này thổi vào trái tim…...mãnh liệt, dứt khoát, giống như cả trái tim đều bị thổi lên không trung, lung lay như sắp đổ.

“Sao em không uống?” Lâm Gia Thố cũng không đứng tiếp, anh ngồi xuống ở bên cạnh cô, nghiêng đầu hỏi.

Thiệu Càn Càn nói một tiếng cảm ơn, sau đó cắm ống hút xuyên qua nắp.

“Uống ngon không?”

“Ừ.”

“Em, biết đây là gì không?” Hai tay Lâm Gia Thố giao nhau đặt ở trên đùi, nếu nhìn kỹ thì cũng không khó phát hiện ra anh đang khẩn trương.

Nhưng Thiệu Càn Càn chưa bao giờ nghĩ tới phương diện kia nên cô chỉ nghi hoặc mà trả lời: “Em biết, milkshake blueberry mà.”

“Ừ, milkshake blueberry”

Thiệu Càn Càn hút mấy ngụm, chỉ cảm thấy hương vị của blueberry lướt qua trên đầu lưỡi------

Đột nhiên cô nhăn mày lại.

Milkshake, Blueberry?

Tối hôm qua hình như em họ nói cậu ta sẽ cầm milkshake blueberry tới tìm cô đúng không…...a, thật đùng là trùng hợp.

Thiệu Càn Càn quay đầu nhìn về phía Lâm Gia Thố, cười nói: “Em có một người bạn ở trên mạng, cậu ấy thường xuyên chơi ăn gà với em. Cậu ấy nói hôm nay cậu ấy sẽ tới trường học tìm em, còn nói sẽ cầm một ly milkshake blueberry, a, là giống với loại anh đưa em này.”

Lâm Gia Thố chậm rãi quay đầu lại nhìn cô: “Có phải là nói hẹn gặp em ở chỗ này lúc 1 rưỡi không.”

Thiệu Càn Càn sửng sốt một chút: “......Ừ.”

“Vậy em cảm thấy cậu ta có tới không?”

“Không nha.” Trong lòng Thiệu Càn Càn chợt dâng lên một cảm giác quái dị, nhưng mà cô cảm thấy không quá có khả năng, vì thế liền gượng cười nói: “Nhưng mà, sao anh lại biết?”

Lâm Gia Thố im lặng một lúc lâu xong, sau đó lại giống như hạ quyết tâm, nói: “Bởi vì------cậu ta là anh.”

Thiệu Càn Càn: “?”

Lâm Gia Thố có chút mất tự nhiên mà liếʍ đôi môi khô khóc: “Cái đó, vì anh là…...em họ.”

Thiệu Càn Càn: “???”

Một mảnh im lặng, hai người nhìn nhau không nói gì.

Lâm Gia Thố quan sát thần sắc của cô, hắng giọng một cái rồi nói: “Anh biết em có chút không tin được, nhưng mà anh cảm thấy việc này cũng không có gì để che giấu, ban đầu anh không nói ra chẳng qua là vì lúc đó chúng ta là bạn học, cho nên anh không muốn lộ ra. Sau đó, sau đó cũng là vì thói quen.”

“Làm, làm sao có thể.” Rốt cuộc Thiệu Càn Càn cũng nói chuyện, cô khó có thể tin mà nhìn chằm chằm Lâm Gia Thố: “Anh, anh sao có thể là em họ, hai người không hề giống nhau chút nào cả. Thằng nhóc thúi kia------”

Lâm Gia Thố: “......”

Thiệu Càn Càn dừng lại không nói nữa, cô cau mày nhìn ly milkshake trên tay mình, sau đó lại nhìn về phía Lâm Gia Thố. Cô đi tới đi lui hai lần xong, điều gì đó cũng dần dần rõ ràng lên.

Khó trách rõ ràng cô và anh chưa bao giờ giao nhau mà gần đây khoảng cách lại bất chợt bị kéo gần lại, hóa ra không phải là cốt truyện máu chó anh đột nhiên thích cô mà cô vẫn nghĩ, mà là vì…...bọn họ đã sớm thân quen từ lâu ở trên mạng.

Còn có, khó trách em họ vẫn luôn dùng máy biến giọng, khó trách gần đây em họ hay nói muốn theo đuổi cô.

Hóa ra, hóa ra em họ với Lâm Gia Thố là cùng một người?!!

“Thiệu Càn Càn, anh------”

Anh còn chưa nói xong, lại đột nhiên bị ly milkshake Thiệu Càn Càn ném tới làm cho hoảng sợ, anh theo bản năng mà tiếp lấy, sau đó bởi vì dùng sức quá đà mà ly milkshake bị anh bóp méo, nước bên trong bắn ra đầy tay anh.

Nhưng anh không kịp quan tâm nhiều như vậy, thấy Thiệu Càn Càn đột nhiên chạy đi, Lâm Gia Thố vội vàng đứng lên giữ chặt cô: “Em đi đâu?”

Thiệu Càn Càn quay đầu lại liếc anh một cái: “Đồ lừa đảo.”

“Anh không định lừa em!”

Đầu óc Thiệu Càn Càn ngơ ra, có một loại cảm giác bị người ta đùa nghịch mà mình chẳng hay biết gì luẩn quẩn ở trong đầu: “Vậy sao anh không nói sớm cho em biết anh là ai, còn giả vờ làm nam sinh mười mấy tuổi!”

Lâm Gia Thố: “......Anh vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, cảm thấy hiện tại nói cho em mới tương đối tốt.”

“Tốt cái rắm! Hiện tại mới nói cho em, em đã------” quen anh rồi, những lời này Thiệu Càn Càn chưa nói xong, cô hừ một tiếng, hất ra tay anh rồi đi về phía trước.

Phương Đàm với Kha Tiểu Duy ngồi ở đằng sau phía xa, hai người không nghe thấy bọn họ nói gì cả, chỉ nhìn thấy Thiệu Càn Càn đột nhiên hất ly nước vào người Lâm Gia Thố, mà Lâm Gia Thố lại lộ ra vẻ mặt hoảng loạn đuổi theo.

Kha Tiểu Duy: “Chuyện gì vậy?”

Phương Đàm: “Càn Càn tức giận?”

Kha Tiểu Duy: “Wow…...không phải hai người mới vừa quen nhau sao? Nhanh như vậy đã nhăn mặt rồi, Càn Càn trâu bò thật đấy.”

Đồng dạng bị hình ảnh này làm cho hết hồn còn có quần chúng vây xem ở xung quanh, vốn dĩ sân thể dục lúc tổ chức đại hội thể thao đã nhiều người, hơn nữa còn có người thu hút ánh nhìn như Lâm Gia Thố, từ sau khi truyền ra tin tức với Thiệu Càn Càn thì không biết đã có bao nhiêu người nhìn chằm chằm bọn họ.

Lúc này, một người giống như muốn giận dỗi bỏ đi, mà một người khác lại ngoan ngoãn chạy theo phía sau. Vốn dĩ hình ảnh này ở mấy cặp đôi cũng là bình thường, chỉ là nó xuất hiện trên người Lâm Gia Thố nên quần chúng nữ sinh đều có chút dậm chân mất mát.

Mắt thấy là thật…...nam thần thật sự là đã bị người quắp đi rồi.

Nhưng mà giờ phút này Thiệu Càn Càn không có nghĩ nhiều như vậy, trong đầu cô đã bị chuyện “Lâm Gia Thố vậy mà là em họ” làm cho sét đánh thương tích đầy mình.

Ôn tồn lễ độ, đối đãi với người lễ phép, chỉ số thông mình siêu cấp…...nam thần Lâm Gia Thố của cô vậy mà là một tên bệnh tâm thần, ồn ào, thích diễn!

Mà nhóc em họ hay đi theo phía sau cô, đáng yêu thích làm nũng, ngốc nghếch lại là Lâm Gia Thố!

Kẻ lừa đảo, tên xạo sự, cả Sở Trường với Quỷ Ca cũng thế, tất cả đều là kẻ lừa đảo!

“Thiệu Càn Càn, em đứng lại đó cho anh” Lâm Gia Thố cuối cùng vẫn kéo Thiệu Càn Càn một cái, nhưng chờ cô quay đầu lại trừng anh thì khí thế vừa bừng lên của anh lại bị hắt một chậu nước không còn: “Em đừng nóng giận……”

Thiệu Càn Càn tưởng tượng tới người trước mắt mình là em họ thì cái gì cũng không muốn kiềm chế, dù sao em họ vốn dĩ là để cho cô bắt nạt mà, vì thế cô liền hất tay anh ra, nổi giận đùng đùng nói: “Em tức giận là bình thường mà! Mấy người đều coi em là con khỉ để chơi đùa!”

Lâm Gia Thố: “Không có, tuyệt đối không có, nếu nói như vậy, làm sao anh còn có thể theo đuổi em, làm sao có thể thích em.”

Anh nói cực kỳ nghiêm túc, sắc mặt cũng hết sức nghiêm túc nên Thiệu Càn Càn có chút ngẩn ra. Nhưng giây tiếp theo, cô lại cảm thấy người trước mặt mình thích diễn như thế thì có biểu tình gì mà anh còn không làm được?

“Vậy chuyện anh lừa em cũng là thật.”

“Phải, phải, phải đều là sự thật cả.” Lâm Gia Thố hơi cúi người xuống, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt giận dỗi của cô: “Nhưng anh biết sai rồi, em đừng giận, nếu không, em đánh anh, mắng anh cũng được.”

Thiệu Càn Càn quả thật là bị anh làm cho tức tới nở nụ cười: “Em không có trẻ con như vậy.”

“Đúng, đúng, anh ấu trĩ nhất, Càn Càn nhà anh trưởng thành nhất.”

Lỗ tai của Thiệu Càn Càn nóng lên: “......Anh đừng có buồn nôn như vậy đi.”

Lâm Gia Thố nắm chặt tay cô: “Anh có à?”

Thiệu Càn Càn bỏ tay anh ra, Càn Càn nhà anh…...vậy còn chưa đủ buồn nôn sao! Từ sau khi phát hiện anh là em họ, cô đã cảm thấy da mặt anh cũng dày lên!

“Gia Thố!” Đúng lúc này, một nam sinh cùng lớp chạy tới nói cuộc thi sắp bắt đầu rồi.

Lâm Gia Thố gật gật đầu, sau đó quay lại nói với Thiệu Càn Càn: “Đi thôi, đi xem anh nhảy cao.”

“Không xem.”

Lâm Gia Thố nhăn mày một cái: “Em nói em muốn xem anh nhảy cao mà, nói chuyện không giữ lời!”

“Nhưng em không có đồng ý đi xem em họ thi nhảy cao.” Nói rồi, Thiệu Càn Càn liếc mắt nhìn anh, sau đó lại bổ sung nói: “Nhất định là rất cùi bắp.”