HP Chi Sinh Mệnh Chi Nợ

Chương 10: Phiên ngoại 3

Lucius cho rằng sau tám năm, khi mình bước ra Azkaban, có thể một lần nữa hô hấp không khí tự do như hôm nay, mặc dù không thể suôn sẻ sinh hoạt như trước, nhưng ít nhất có thể có người nhà chung quanh, hơn nữa sẽ có một bữa tối ngon hơn bình thường, chúc mừng cuộc sống mới của mình.

Tuy nhiên trong lúc Lucius vuốt phẳng áo choàng không biết đến lần thứ mấy, thân thể suy yếu đứng thẳng, tận lực mang theo tôn nghiêm đi ra khỏi vùng cấm giam giữ tầng tầng đề phòng, tầm mắt chỉ thấy Narcissa đang vừa vui vừa buồn trong khu chờ.

Narcissa; người vợ mỹ lệ của ông, tóc cố định ở sau đầu không chút cẩu thả, người mặc váy dài sẫm màu chấm đất, bộ dáng không chê vào đâu được giống như trước đại chiến, đang cầm khăn tay không ngừng quan sát vùng cấm bên này. Bỏ qua tám năm trống rỗng, Lucius nhớ tới mình nên quen thuộc cái biểu cảm này, ông không khỏi căng yết hầu, cảm xúc hân hoan vì mới được tự do chậm rãi chìm xuống.

Sau đại chiến, tuy rằng Azkaban hủy bỏ Giám ngục trông coi, nhưng vẫn như cũ cấm nhóm tội phạm giam giữ tiến hành các hoạt động thăm hỏi trao đổi thư từ, Lucius cũng ngăn cách thế nhân tám năm. Mà biểu tình Narcissa thể hiện bà vì việc nào đó mà ưu phiền, hơn nữa Draco vắng mặt, bước chân Lucius vì thế chậm lại, ông không xác định hiện tại mình có thể thừa nhận bất kỳ cái tin tức không tốt gì có liên quan đến Draco.

“Luc,” Narcissa lúc này rốt cuộc nhìn thấy Lucius đi theo phía sau Thần Sáng, một tia kinh hỉ lướt qua trên gương mặt sầu lo của bà, sau khi nhanh chóng chào hỏi Thần Sáng dẫn đường, bà bước nhanh lên gắt gao ôm lấy chồng, “Ôi, Luc, chúng ta rốt cuộc chờ đến hôm nay, anh gầy quá, tất cả đều ổn?”

Mùi hương quen thuộc đã mất từ lâu chào đón, Lucius nhắm mắt, cánh tay vòng qua ôm lấy vợ, khàn khàn mà thử mở miệng; ông đã lâu lắm không nói gì, “Như em thấy đấy. Bọn em?”

Narcissa thoáng thối lui sau cái ôm, hốc mắt bà phiếm hồng, nhưng giáo dưỡng nhiều năm chỉ cho phép bà biểu lộ ra nhiều như vậy. Bà áp lực nghẹn ngào, nhanh chóng mà nói, “Đúng vậy, chúng ta đều tốt, nhưng có quá nhiều chuyện nên cùng anh nói, chúng ta trước hết rời khỏi nơi này...”

“Không,” Lucius bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của Narcissa, nhịn không được hỏi, “Trước nói cho anh, Draco ở đâu?”

Đôi mắt mỹ lệ ướŧ áŧ của Narcissa nhìn về phía ông, trấn an mà cười cười, tựa hồ biết được sầu lo dưới vẻ mặt nghiêm nghị của Lucius. “Đừng lo lắng, nó vẫn tốt, nó... Nó chỉ là có chút tình huống đến đợi ở St. Mungo, trước tiên em đưa anh về nhà, anh nhìn qua suy yếu như Draco.”

Lucius không cho phép lo âu hiện lên ở trên mặt, lặng lẽ hít một hơi, “Draco ở St. Mungo? Vì cái gì?”

Lúc này biểu tình Narcissa lẫn vào một tia khẩn trương, bà trái lại bắt lấy tay Lucius, tựa hồ muốn chống đỡ ông. Bà hắng giọng nói, “Draco rạng sáng hôm nay bắt đầu đau từng cơn, cho nên được đến St. Mungo đợi... Nó sắp phải sinh, Luc.”

“... Muốn sinh?” Lucius trừng mắt, khó có thể duy trì nên có hình tượng, thân hình lung lay, thất thanh lặp lại.

“Này rất tuyệt, không phải sao?” Narcissa tức thời đỡ chồng, trên mặt lại vừa vui vừa buồn, “Scor chờ không kịp muốn chúc mừng anh, mặc dù dự tính ngày sinh nhóc là ở hai tuần sau. Merlin phù hộ, hy vọng hết thảy đều có thể thuận lợi.”

“...Scor?” Lucius lẩm bẩm hỏi, thử bình tĩnh mà tiêu hóa cái tin tức mới này.

“Scorpius James Malfoy-Potter,” Narcissa nghiêng nguồi về phía Lucius, cánh tay vòng qua eo nâng ông, “Đây là tên cháu chúng ta.”

“... Potter?” Lucius vặn vẹo mà nói, không biết chính mình lại vẫn có thể khϊếp sợ hơn vừa rồi.

Narcissa lại cười một cái.

“Đúng vậy, Draco cùng Harry cuối cùng vẫn kết hôn. Scor là đứa bé đầu tiên của bọn chúng.”

Lucius cúi đầu trừng mắt nhìn vợ đang cười, một hồi lâu không biết nên bình luận như thế nào, nhưng sau đó ông liền phát hiện vợ mình trong tươi cười cất giấu một tia lo lắng cùng không xác định, đấy rõ ràng là đối với chính mình. Lucius cố đè gầm rú tán loạn trong óc xuống, chậm rãi thở ra, hạ mệnh lệnh, “Không trở về trang viên, chúng ta đến St. Mungo.”

Ông nên biết, cuộc sống sau khi ra tù, ông không hề quen thuộc.

Ông rõ ràng đã chuẩn bị tốt, không phải sao?

******

Trước phòng bệnh St. Mungo nào đó, một Potter đang quay vòng vòng, khi Lucius cùng Narcissa đi vào St. Mungo, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.

Mặc dù tám năm trước lúc mình bị bỏ tù, Narcissa nhắc qua cái kế hoạch khiến Potter hoàn lại món nợ sinh mệnh; Lucius cũng không phải là hoàn toàn tán đồng, nhưng chính mắt nhìn thấy địch nhân biến thành người nhà, đối với Lucius vẫn cứ là cú đánh mạnh.

Liền thấy thanh niên tóc đen kia vò tóc của mình, bực bội mà ở hành lang dài chỗ ghế ngồi lặp đi lặp lại động tác đứng lên lại ngồi xuống. Mà tiếng bước chân Narcissa cùng Lucius đến gần bừng tỉnh anh, anh đột nhiên quay đầu, tầm mắt mãnh liệt làm Lucius biết thằng nhóc đã biến thành một người đàn ông.

Lúc này bực bội trên mặt Harry thoáng thu liễm, anh đứng lên, miễn cưỡng gật đầu với Lucius, “Các người tới, Draco lúc trước còn hỏi các người,” đây tựa hồ là tất cả lời chào hỏi của anh, đối một người là địch nhân tám năm trước...

Lucius nỗ lực không cho hỗn loạn cùng phẫn nộ làm chính mình nhìn giống ngu xuẩn, ông biểu tình chỗ rỗng mà gật đầu, quyết định thận trọng. Một người với cuộc liên hôn tùy thời có thể kết thúc, cùng một người là bố của đứa cháu sắp ra đời của ông, là hai cái khái niệm hoàn toàn bất đồng.

Mà ông hiện tại có được quá ít tin tức, khó có thể hiểu biết ảnh hưởng của Potter đối với Draco cùng gia tộc Malfoy đến mức nào. Hơn nữa một Malfoy sắp ra đời, ông không thể bởi vì Potter hỗn huyết mà phản đối nữa cái gì, mặc dù bất mãn, ông cũng không có khả năng làm Merlin thu hồi phù thủy nhỏ này, đây là đứa cháu đầu tiên của ông.

Narcissa đi qua siết tay Harry, “Draco như thế nào? Trị liệu sư nói như thế nào? Bọn họ cho rằng còn phải đợi bao lâu?”

Harry dùng sức cắn môi, bực bội vừa rồi lại kéo đi lên, “Không, một giờ trước trị liệu sư liền đem con đuổi đi, bọn họ nói lâu lắm, Draco đã không có thể lực, hơn nữa Draco đối thần chú giục sinh sinh ra phản ứng mâu thuẫn, bọn họ không thể dùng trình tự đỡ đẻ tiêu chuẩn, chỉ có thể suy xét dùng thần chú chuyển giao đem bảo bảo lấy ra tới...”

“Thần chú chuyển giao?” Narcissa sắc mặt trắng nhợt, “Nhưng ta nghe nói điều này dễ làm tổn thương đến phù thủy mang thai, không phải sao? Còn có phản ứng mâu thuẫn là cái gì? Vì cái gì lúc trước trị liệu sư chưa từng đề cập qua!?” Nghe xong sắc mặt Lucius cũng biến đổi.

Harry phẫn nộ khịt mũi, vò đầu tóc, “Bọn họ nói đây là mấy ngàn trường hợp mới có một, cho nên thậm chí không đem loại tình huống này liệt ở phạm vi nên suy xét! Bọn họ cẩu thả mà cho rằng thần chú giục sinh có thể giải quyết hết thảy! Kéo dài tới hiện tại, bọn họ phải mau chóng đem bảo bảo lấy ra tới, không thể bận tâm điều khác, con không thể không đồng ý, nếu không bảo bảo sẽ...”

Lucius căng chặt chất vấn, “Từ từ, cậu muốn hy sinh phép thuật của Draco bảo toàn đứa bé kia!?”

Harry mãnh liệt tầm mắt dời về phía Lucius, “Bất luận như thế nào, Draco cần phải bình an về nhà, đây là quan trọng nhất. Nhưng bảo bảo nếu...” Hắn không có hoàn thành câu này, “Tìnhh huống sẽ chỉ làm Draco càng thêm nguy hiểm!”

Lucius trừng mắt Harry, hoài nghi Harry suy tính rốt cuộc là bảo hộ Draco hay là đứa con nhiều hơn, nhưng ông tự biết chuyện của chính mình. “Được, tuy nhiên cậu tốt nhất cầu nguyện Draco không có việc gì, nếu không ta sẽ làm mọi cách khiến cậu khổ sở!”

Harry không có sợ hãi, chỉ là cười khổ lắc đầu, “Tôi nghĩ ông cần phải làm nhiều hơn, em ấy là hết thảy của tôi...”

Nói xong tựa như vô tâm cùng tranh chấp Lucius, Harry ngồi trở lại một bên của ghế dài, đôi tay dùng sức mà xoa mặt, tựa hồ như vậy liền có thể quét sạch nôn nóng cùng sầu lo.

Lucius sửng sốt, nhưng Narcissa lúc này lại đây siết tay Lucius, bà cầu xin mà nhìn ông lắc đầu; tựa như bà hoàn toàn lý giải phản ứng của Harry. Tiếp theo bà cũng đem Lucius đến ghế dài, an tĩnh mà trừng mắt cửa phòng bệnh không hề động tĩnh.

******

Thời gian trôi qua từng phút.

Tựa hồ mỗi giây đối với thanh niên tóc đen trên hành lang đều là dày vò.

Lucius ngồi ở bên cạnh, qua vài phút đã có thể xác định Harry toàn thân lo âu tuyệt không phải là giả. Rốt cuộc Harry phép thuật cường đại theo cảm xúc càng ngày càng lo lắng, thực không ổn định tràn ngập ở cái hành lang dài này. Lucius thậm chí từ làn da cũng có thể cảm nhận được loại dao động này mang đến một chút đau đớn. Narcissa có vẻ cũng vậy, đôi mắt sầu lo của bà qua lại giữa ở phòng bệnh cùng Harry.

Khi làn da đau đớn càng ngày càng rõ ràng, Lucius đang muốn la rầy Harry khống chế chính mình để tránh ảnh hưởng hoạt động trong phòng, lúc này truyền đến một tiếng 『 cạch 』khoá cửa mở ra, Harry tại chỗ nhảy lên mà Lucius đột nhiên mở hai mắt!

Liền thấy phía sau cửa xuất hiện trị liệu sư trưởng mặc áo choàng màu lam, mặt mệt mỏi vừa muốn mở miệng, lập tức bị Harry đánh gãy, “Em ấy có khỏe không!? Em ấy thế nào?”

Trị liệu sư cười cười, “Đúng vậy, Potter tiên sinh, em bé rất tốt, chúc mừng cậu có một đứa con khỏe m...”

“Tôi là nói Draco!” Harry bắt lấy trị liệu sư cánh tay lay động, “Em thế nào!? Em ấy có khỏe không?”

“Ác, cậu ấy cũng tốt, di chứng chúng tôi lo lắng cũng không có phát...” Trị liệu sư vừa nói vừa tránh ra chỗ cửa.

Harry được đến cái ám chỉ này lập tức chạy trốn đi vào; phi thường không có lễ phép, nhưng Lucius cùng Narcissa biết báo cáo của trị liệu sư cũng rất quan trọng, vì thế Lucius liền hỏi, “Draco không có bất luận di chứng gì, đúng không?”

Trị liệu sư né tránh các trị liệu sư khác nối đuôi nhau đi ra từ trong phòng bệnh, nhẹ nhàng tự hào mà nói, “Đúng vậy, thời gian tuy rằng có chút khẩn cấp, nhưng thần chú chuyển giao được các phù thủy thuần thục chính xác thi pháp, các di chứng thương tổn của phép thuật có thể giảm đi đáng kể.”

Lucius biểu tình căng chặt thoáng thả lỏng, nuốt xuống lời bình luận bén nhọn về tình huống khẩn cấp tựa hồ không nên xuất hiện kia, “Như vậy đứa bé hết thảy cũng đều bình thường?”

“Đương nhiên, là một bé nam khỏe mạnh, tuy rằng sớm hai tuần, nhưng đây là bởi vì ma lực trong cơ thể bảo bảo đã có xu hướng bão hòa, cho nên vội chạy ra, có lẽ là bởi vì có Potter tiên sinh là người cha mạnh mẽ,” trị liệu sư vẻ mặt tán thưởng.

Lucius hơi hơi nhướng mày, “Bất luận như thế nào, cảm ơn các ngài trợ giúp, như vậy chúng ta cũng có thể cùng đi vào thăm con ta?”

“Ồ, nguyên lai là Malfoy tiên sinh, đương nhiên.” Trị liệu sư chớp chớp mắt, kinh ngạc lại mang theo tò mò. Mà Lucius chú ý tới sau khi trị liệu sư lý giải chính mình thân phận, đã không còn giống lúc sau chiến tranh mọi người nhắc tới Malfoy coi khinh hoặc chán ghét.

Lucius lễ phép mà cười cười, tiếp theo hỏi lại chút những việc cần chú ý cùng xuất viện, mới để trị liệu sư rời đi.

******

Khi Lucius cùng Narcissa tiến vào phòng bệnh, Harry đã ngồi ở mép giường của Draco.

Draco dường như còn không thể đứng dậy, vẫn nằm ở trên giường. Harry cúi đầu hôn trán Draco, một tay ôm bé con tiến đến, làm cho Draco cũng có thể quay đầu đi nhìn em bé. Draco nâng một tay lên, như vuốt ve bảo bối mà vuốt bé con trong bọc.

Lucius an tĩnh mà nhìn; Narcissa dường như cũng không nghĩ quấy rầy bọn họ, thẳng đến khi Harry thoáng dời đi, tầm mắt Draco nhìn đến Lucius đứng ở góc, cậu hơi hơi trợn to mắt, “... Phụ thân,” sau đó giãy giụa mà muốn bò lên.

Harry chạy nhanh tiến lên ngăn cậu, quay đầu lại hơi mang khiển trách mà nhìn Lucius một cái.

Lucius mặt vô biểu tình, đáy lòng cổ quái mà nhận cái khiển trách này, ông chủ động đi đến giường bệnh, “Draco.”

Draco biểu tình căng chặt lên, “Phụ thân...” Tầm mắt dao động ở chỗ bảo bảo cùng Lucius, tựa hồ không biết nên giải thích những chuyện này từ đâu.

“Nhiều năm không thấy, lễ phép của con thế nhưng lui bước đến tận đây, ta có chút thất vọng,” Lucius nhàn nhạt mà nói.

Harry vừa nghe đến “Thất vọng” cái này, rõ ràng mà dựng thẳng lông mày lên muốn che ở Draco trước mặt, nhưng Draco kéo lấy anh, khẽ lắc đầu.

Draco nuốt một chút, “Thật cao hứng nhìn thấy ngài khỏe mạnh như thế, phụ thân, thỉnh tha thứ con không thể đứng dậy thăm hỏi, hoan nghênh trở về,” cậu nhanh chóng mà liếc Harry một cái, “Vị này chính là phối ngẫu của con, Harry Potter,... Cùng với con của con, cũng là cháu của ngài, Scorpius James Malfoy-Potter.”

Lucius cứng nhức gật đầu, “Không thể không nói, hôm nay đối với ta thật sự có nhiều kinh hỉ, ta chưa từng nghĩ tới... Nghênh đón cháu của ta như vậy.”

Draco sắc mặt có chút mất tự nhiên, mà Harry trở nên phòng vệ, “Malfoy tiên sinh, Draco còn thực suy yếu, có bất luận ý kiến gì có lẽ chúng ta có thể đến bên ngoài 『 thảo luận 』, để cho Draco nghỉ ngơi tốt?”

Lucius không để ý tới Harry, chỉ là nhìn chằm chằm con mình, nhìn tóc vàng lộn xộn của cậu, bên trong biểu tình sầu lo lại có chút quật cường. Ông không khỏi nhớ tới tám năm trước rời đi khi xin lỗi Draco, nhớ tới Draco khi đó đối với sách lược liên hôn khuất nhục,... Sau đó nhảy lên đến tám năm sau Harry lo lắng, cùng với hình ảnh anh ta ôm Draco vừa rồi.

Lucius trong lòng ngũ vị tạp trần, nhưng ông sớm đã quyết định sẽ không mắc thêm lỗi lầm nữa.

“... Ta có thể ôm một cái?” Cuối cùng ông nói như vậy.

Mà một câu này, khiến gương mặt tái nhợt suy yếu của Draco sáng lên, cậu lập tức gật đầu, thỉnh cầu mà nhìn về phía Harry. Harry cũng mềm hoá rất nhiều, nhìn về phía Lucius thế nhưng bao hàm một chút cảm tạ, tiếp theo anh đem bảo bảo cho Lucius.

Lucius thuần thục mà tiếp nhận; trước kia ông không ít lần ôm Draco, ông vẫn luôn nhớ rõ phương pháp chính xác. Narcissa cũng nhịn không được nhích lại gần, hai người lấy tâm tình kỳ dị mà nhìn đứa cháu đầu tiên của bọn họ.

Nhưng rời đi ôm ấp của các baba tựa hồ làm tiểu bảo bối cảm thấy được cái gì. Ban đầu mặt nhóc nhăn dúm dó, tựa hồ có chút bất mãn, sau đó giãy giụa suy nghĩ mở đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt.

Vì thế Lucius không thể không nở nụ cười, không phát hiện chính mình cũng được đến hai cái đồng dạng (???).

Tiếp nhận cùng bị tiếp nhận, chỉ cần có bắt đầu, liền sẽ càng ngày càng tốt.