Scorpius có được một đầu bạch kim, mắt lục giống chồi non của mùa xuân, cùng khuôn mặt trắng nõn phì đô đô,từ sau sinh ra liền trở thành trung tâm nhà Malfoy. Draco yêu nhất đôi mắt của nhóc, tóc của nhóc làm Harry yêu thích không buông tay, ngũ quan cùng biểu tình của nhóc giống Draco, làm Narcissa cùng Lucius xem trăm lần không đủ.
Nhưng nhóc có thể là một Gryffindor, mọi người trong miệng chưa nói, trong lòng đều ( lo lắng ).
Bởi vì Scor từ nhỏ liền lớn mật, không câu nệ tiểu tiết lại thích cười, nhóc có thể ở bàn ăn làm lơ biểu tình nghiêm túc của Lucius đòi ngồi ở trên đùi ông (vị trí kia có thể liếc mắt một cái nhìn đến đồ ăn ), nhóc lúc được Narcissa ôm luôn không cẩn thận kéo búi tóc hoàn mỹ của bà, sau đó lúc Harry cùng Draco muốn giáo huấn nhóc khi nghịch ngợm, nghiêng đầu giả ngu khanh khách mà cười. Này đó khiến nhóm Malfoy tố cáo đều là lỗi của Harry, mặc dù Harry cực lực khẳng định mình thơ ấu ngoan đến giống như kẻ đáng thương.
Tuy nhiên Scor cũng có một ít tính chất đặc biệt Slytherin. Rốt cuộc nhóc trời sinh liền biết dùng cặp tay nhỏ kia bắt lấy tâm các người lớn như thế nào, thời điểm gặp phải trách cứ giảm bớt chúng nó.
Tựa như nhóc luôn là dùng tầm mắt e lệ nhưng khát vọng, biểu đạt ra món đồ chơi hoặc pudding mà nhóc muốn nhất, chờ người khác đưa đến trước mặt nhóc. Nếu là ở trong hoa viên không nghe lời đấu đá lung tung mà ngã, thay vì khóc lớn, nhóc sẽ ủy khuất mà run rẩy miệng, lấp lánh nước mắt yêu cầu an ủi, bất luận là Draco hoặc là Harry hoặc là Lucius lại hoặc là Narcissa, thông thường chỉ có thể đem trách cứ đặt sau an ủi, tiếp theo các vị người lớn sẽ được mấy cái hôn môi ẩm ướt; xin lỗi hỗn loạn mềm mại, vì thế trách cứ đặt ở cuối cùng sẽ bị hòa tan thành bất đắc dĩ cùng nhắc đi nhắc lại. Lúc này Scor sẽ ngoan ngoãn gật đầu phụ họa, giống như là con cừu vô hại cừu.
Tất cả mọi người ở trang viên Malfoy đều lĩnh giáo qua bộ mưu kế này, nhưng không ai có thể thật sự phá giải, mặc dù Scor mới không đến hai tuổi.
******
Lại là một buổi sáng.
Scor bị ánh sáng sáng ngời cùng hương vị giọt sương sáng sớm cùng một ít bùn đất đánh thức, sau khi xoay mông nhỏ, nhóc nhăn khuôn mặt nhỏ lại chậm rãi mở to mắt.
Tầm mắt có thể nhìn thấy là một mảnh sáng ngời vàng nhạt; ánh sáng chiếu vào chăn tơ lụa tựa như sẽ phản quang, xua đi giấc mơ ngọt ngào tăm tối vẫn còn vương vấn, Scor dùng đầu nhỏ cọ cọ gối đầu, biết mình còn phải đợi chút mới có thể rời đi cái thế giới mềm như bông, bởi vì nhóc không thể bò quá mép giường có lan can phép thuật sẽ thay đổi độ cao khi nhảy lên; nhóc thử qua.
Scor lăn qua lăn lại, kéo con rồng bông đỏ bên gối đầu; đó là con gấu nhóc yêu nhất, hôn lên chiếc sừng mềm mại trên đầu nó, “Sáng sớm, Ari...” Daddy nhóc có một Harry; cho nên Scor quyết định mình cũng có một cái.
Hôn xong, Scor lại đá chân, duỗi duỗi người lăn vài vòng, mắt to dần dần linh hoạt lên, xuyên thấu qua lan can ngắm cánh cửa bên trái kia không có mở ra. Vài phút qua đi, miệng nhỏ đáng yêu của Scor không kiên nhẫn mà chu cao, chỗ lông mày nhỏ sắp sửa xuất hiện nếp nhăn, chỗ đó rốt cuộc truyền ra động tĩnh.
Một thanh niên tóc đen cuồng dã xuất hiện sau khung cửa. Anh gãi bụng dưới đồ ngủ, ngáp dài, đi chân trần đạp lên thảm lông đi lên đến mép giường.
Scor ánh mắt sáng lên, ngồi thẳng dậy, hai tay nhỏ mập mạp duỗi thẳng tắp. “Papa!”
Harry ôm nhóc lên, hôn xuống cái đầu bạch kim lẩm bẩm đến, “Sớm, nhóc con,” tiếp theo theo lối cũ rời đi.
Scor khanh khách mà cười vài tiếng, ngoan ngoãn ngồi ở trên cánh tay Harry, chờ mong thời khắc buổi sáng nhóc thích nhất.
Sau vài bước, Harry đi vào căn phòng liền kề có giường lớn xa hoa, quen thuộc mà đem nhóc con trên cánh tay đặt ở trên giường bên cạnh bạn lữ tóc vàng ngủ say.
Mà Scor dính vào giường, lập tức sử dụng tay chân mà chui vào ổ chăn của Draco, tiến vào trong lòng Draco, khuôn mặt nhỏ giống mèo nhỏ cọ ngực Draco, bất luận trên người Draco có mặc áo ngủ hay không. Lúc này Harry cũng sẽ bò lên trên giường, bàn tay to ôm hai người, một lần nữa mơ hồ ngủ, chờ nhóc con không an phận đánh thức Draco.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau Draco giật giật, ôm chặt con sâu nhỏ đang vặn vẹo trong lòng, nhắm hai mắt lẩm bẩm, “Sớm, Scor.”
“Daddy! Rời giường!” Scor nghe được âm thanh, nâng đầu nhỏ lên trung khí mười phần mà trả lời, “Scor muốn chơi!”
Draco thống khổ mà nhíu mi, bởi vì Scor kêu ở bên tai cậu, “... Hiện tại mấy giờ?”
“Chưa đến 7 giờ,” Harry lại ngáp, “Nhóc này thực đúng giờ, có lẽ nên để con trễ chút lên giường, như vậy chúng ta sẽ có buổi sáng sớm càng thoải mái hơn.”
Draco mở mắt, cúi đầu nhìn mắt Scor đang cười trong lòng ngực, xoa nhẹ đầu bạch kim một phen. “Chỉ cần anh cùng Scor giống nhau lên giường sau đó ngoan ngoãn 『 ngủ 』, chúng ta tuyệt đối sẽ có giấc ngủ sung túc.”
“Không có khả năng,” Harry lướt qua nhóc con kháng nghị mà hôn Draco, “Anh không thể không chạm vào em.”
Draco mỉm cười, đuổi theo mở môi ra, Harry vì thế gánh vác trách nhiệm trao một nụ hôn chào buổi sáng ấm áp lại triền miên. Scor bị đè ép ở giữa hai người, sớm đã thấy nhiều không trách, nhóc giãy giụa mà ngẩng đầu nhỏ mổ cằm hai người, tựa hồ muốn gia nhập.
Vì cái này, Draco cùng Harry cười tách ra, quay đầu công kích đứa con không chịu cô đơn. Ôm ấp, xoa bóp cùng cù léc, trên giường lớn truyền đến từng tràng cười ngặt nghẽo.
Đáy lòng bọn họ đều biết, bất luận sự vật gì cũng không đủ để làm cho bọn họ từ bỏ chia sẻ đoạn thời gian sáng sớm này.
******
Tuy nhiên hôm nay có vẻ không giống.
Sau bữa sáng, Scor khoác lên người áo choàng màu xanh lục viền bạc, thêm cả giày nhỏ với gang tay, nhưng không phải đi sau núi hoặc bên hồ chơi thoải mái, mà là đi ra cửa thấy rất nhiều chú dì không quen biết.
Scor chu miệng, không quá vui mà để daddy giúp nhóc mặc, so với những chú dì đó, nhóc càng thích đi bên hồ chơi, cùng với ông nội. Nhóc lớn tiếng mà dùng các chữ đứt quãng biểu đạt quan điểm của mình với daddy, lúc này trên đầu có một bàn tay to ấm áp, Scor xoay đầu, vui vẻ mà vươn tay nhỏ, “Ông, ôm!”
Lucius ánh mắt mềm mại mà bế Scor mặc đến tròn vo, nhận được từ tiểu bạch kim một cái hôn ẩm ướt.
“Đều chuẩn bị tốt?” Ông hỏi Draco.
“Đúng vậy, phụ thân,” Draco đem khăn quàng cổ chưa quấn bỏ vào túi đồ bảo mẫu chứa đầy món đồ chơi, đợi chút cậu sẽ lại đem túi đồ bảo mẫu thu vào trong túi áo choàng, miễn cho phá hư chính trang trên người cậu, “Nhưng ngài thật sự không đi cùng chúng con sao, phụ thân?”
Lucius lắc đầu, “Không cần. Hiện tại con mới là gia chủ Malfoy, nhớ rõ những cái ta nhắc nhở liền tốt.”
Nhưng Draco khẽ nhíu mày, không quá tán đồng điều này.
Lucius đã hoàn thành tốt công việc của Draco trong khoảng thời gian sau khi Scor được sinh ra. Việc buôn bán dược liệu vốn là Lucius lưu lại, sau khi hiểu biết thế cục chiến hậu, ông đã hồi phục nhạy bén cùng ưu tú như dĩ vãng, Draco cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nói đến tình hình chung của công việc kinh doanh mới. Sau chiến tranh, tất cả đều do Draco tự tìm hiểu, hiện tại cố vấn của cậu đã trở lại, cậu hy vọng phụ thân có thể càng tích cực hơn chút, đừng có luôn tránh ở phía sau màn.
Giống như là hôm nay, bọn họ tham gia lễ khai giảng trường McLaughli.
Đây là lần đầu tiên gia tộc Malfoy công khai tham dự kể từ khi lấy được ghế hội đồng cao nhất của nhà trường. Nhưng cái chủ ý này thật ra đến từ chính Lucius. Trường học McLaughlin vốn là trường tiểu học của phù thủy thuần huyết, phụ trách dạy dỗ phù thủy nhỏ dưới 11 tuổi. Khi gia tộc thuần huyết không đủ tài chính cho gia sư, trường học này liền trở thành lựa chọn tối ưu của bọn họ. Nó lịch sử đã lâu, nhưng danh tiếng lại bị phủ bóng ma bởi đại chiến, đã nhiều năm không tuyển học sinh.
Mà Lucius quyết định tiếp nhận trường học này. Trong đại chiến, ở tranh luận huyết thống bọn họ thua, nhưng Lucius không cho rằng văn hóa cùng truyền thừa phù thủy thuần huyết lưu lại, bởi vì Chúa Tể Hắc Ám chiến bại bị rửa sạch không còn. Ông vẫn tự hào vì sự nuôi dưỡng phù thủy thuần huyết. Đây không chỉ là học tập phép thuật mà thôi, đối với huyết mạch trung thành cùng đối với sung kính ma lực tự nhiên, đều không phải những thứ Muggle hoặc Muggle giáo dục hỗn huyết có thể hiểu và nghiêm túc đối đãi.
Đương nhiên, trừ bỏ lý do đường hoàng bên ngoài, tiếp nhận cái trường học này cũng có mục đích sau lưng.
Scor không phải thuần huyết, hiện tại Lucius đã không ngại cái này chút nào, nhưng ông không muốn Scor có bất luận khả năng gì gặp phải công kích đến từ thuần huyết trước kia; rốt cuộc gia tộc Malfoy trước kia thật sự tôn trọng thuần huyết, cho nên nếu Malfoy đem lý luận duy trì huyết thống thuần huyết, chuyển thành lý luận duy trì『 văn hóa 』thuần huyết, như vậy hết thảy đều sẽ không có xung đột. Đồng thời, Malfoy còn có thể chỉnh hợp gia tộc thuần huyết sau đại chiến thất thế, mục đích đương nhiên không phải vì trở về với chúa Tể Hắc Ám kia, mà là tốt hơn lấy được một ít tài nguyên độc nhất của các gia tộc.
Tuy nhiên Lucius quyết định hết thảy điều này, lại cự tuyệt cùng Draco đứng chung. Lý do là Lucius vẫn luôn chủ trương, đừng làm cho một tên tù nhân chiến tranh phá hư tình thế thuận lợi. Nhưng Draco không tán đồng điều này, phụ thân muốn cậu khôi phục vinh quang gia tôc Malfoy, cho nên những gì thuộc về phụ thân tự nhiên cũng bao gồm ở bên trong.
Chỉ là đối với cự tuyệt của Lucius, Draco biết chính mình khuyên bất động, vì thế ngược lại cậu nói với nhóc con, “Scor, có muốn cùng ông nội ra ngoài?”
Quả nhiên Lucius híp híp mắt, cảnh cáo mà trừng Draco. Nhưng sâu lông bạch kim vui vẻ, nhóc nóng bỏng mà nhìn Lucius, “Ông đi!? Ông cùng đi!! Cùng Scor!” Lập tức biến thành câu mệnh lệnh.
Lucius không thể không đem tầm mắt kéo về trên người Scor, “Không, ông có việc, ông có rất nhiều thư cần xem, nhớ rõ sao?”
Scor nhăn lông mày, “Nhưng sách không hay! Scor thì tốt hơn! Ông đi! Cùng Scor chơi!”
Lucius xụ mặt, “Scor hứa sẽ nghe lời, cháu quên mất? Cháu ngoan, ông mới chơi cùng cháu.”
“Ân! Scor không chạy!” Sâu lông bạch kim nhỏ gật đầu mạnh, hai tay leo lên cổ Lucius, dùng đầu cọ cọ cằm Lucius, “Scor ở đây, Scor rất ngoan...”
Lucius trừng mắt đầu nhỏ không an phận, không biết cự tuyệt như thế nào. Ông tức giận mà nói với Draco, “Ta không thể không nói, Scor có vẻ không thông minh giống con khi còn nhỏ, con nên càng chú ý giáo dục nó!” Lucius bực bội bị Draco nhìn thấu nhược điểm, ông cho rằng ông nên là người uy nghiêm nhất đối với Scor trong số tất cả mọi người.
Draco đứng dậy tự mãn nói, “Nhóc sẽ thông minh khi nhóc không bỏ nó, này là đủ rồi,” tiếp theo gọi tới gia tinh đi thông tri Narcissa; bà lúc này thường ở trong vườn hoa hồng thu thập cánh hoa, nói bọn họ sẽ có thêm hành trình đi chơi ngoài việc đi ra ngoài, bảo bà chuẩn bị một chút. Bộ dạng trông như có chuyện lớn vậy.
Lúc này bên cạnh lò sưởi trong tường sáng lên ngọn lửa màu xanh lục. Harry ăn mặc chế phục Thần Sáng từ ngọn lửa bên trong vượt ra tới. Nhìn thấy ba người bên sô pha, tiến lên hôn môi Draco sau đó hỏi, “Như thế nào? Có thể xuất phát?”
Lucius bực bội mà tưởng đem sâu lông nhỏ đưa ra, “Đem con cậu từ trên người ta lột ra, các ngươi tùy thời có thể đi.”
Scor tùy hứng mà vặn vẹo, “Không cần, ông đi!”
Harry xoa nhẹ Scor bạch kim, nhếch miệng, “Ồ, xem ra Scor đã chọn được món đồ chơi cho hôm nay?”
Scor quay đầu, nóng bỏng gật đầu, “Vâng! Là ông nội, không phải món đồ chơi!”
“Như vậy con khuyên người tốt nhất sớm một chút từ bỏ, Lucius,” Harry dùng miệng lưỡi Thần Sáng tuyên bố, “Chống cự là vô dụng.” Draco nhịn không được cười trộm; bị phụ thân trừng mắt.
Narcissa lúc này cũng xuất hiện ở phòng khách, bà mặc xong chính trang, trên tay cầm hai cái áo choàng dài; mà không ai lo lắng Lucius trên người mặc cái gì, ông luôn là bộ dáng chỉnh tề lúc nào cũng có thể ra cửa.
Bà đôi mắt sáng ngời mà đã đi tới, sờ sờ đầu nhỏ của Scor, nhưng rất cẩn thận mà đem đầu tóc của mình giữ ở ngoài phạm vi Scor công kích, nhẹ nhàng hỏi, “Như vậy, chúng ta sẽ có chuyến đi chơi cả nhà?” Đây cũng sẽ là lần đầu tiên.
“Ý kiến hay,” Harry nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ôm eo Draco, “Có lẽ tham gia xong điển lễ, chúng ta có thể mang Scor đi dạo vườn bách thú? Con hôm nay xin nghỉ cả ngày.”
Scor thở dốc, “Vườn bách thú!?” Tiếp theo bắt đầu e lệ mà cười, Merlin, “Scor muốn đi...”
Lucius ôm nhóc đứng mũi chịu sào, mà bất đắc dĩ mà phun khí tỏ vẻ Lucius khuất phục.
Draco nhìn, quay đầu hôn mặt Harry, đổi lấy Harry ấm áp cười với tầm mắt dò hỏi một chút.
Tuy nhiên Draco không có giải thích nhiều, cũng không cần.
Nguyên tố hạnh phúc đang nhảy lên trong không khí, giống như ma thuật vậy, rất rõ ràng.