HP Chi Sinh Mệnh Chi Nợ

Chương 9: Phiên ngoại 2

Vào lúc Draco mang thai đến tuần thứ 11, Harry thực hiện lời hứa, mang Draco ra cửa giải sầu. Bởi vì tình huống thân thể Draco cũng không thể dùng khóa cảng hay độn thổ quá nhiều lần, cho nên Harry sau mấy phen hỏi ý kiến, bọn họ đăng ký một chuyến tàu biển chở khách xa hoa.

Thế giới phép thuật, sau khi 『khóa cảng 』 cùng 『 độn thổ 』 xuất hiện, các phương tiện giao thông truyền thống như thuyền buồm xe ngựa lập tức suy thoái, tất cả những gì còn lại là để giải trí cho các phù thủy. Tỷ như đi tàu hơi nước hay du thuyền pháp thuật, nằm gọn trong những chiếc gối êm ái và đồ ăn ngon, thưởng ngoạn cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ trên đường trong khi di chuyển, hoàn toàn khác với tốc độ đến đích chỉ trong nháy mắt.

Mà phép thuật tồn tại, làm không gian của phương tiện giao thông hoàn toàn không thành vấn đề, muốn nhiều xa hoa nhiều hưởng thụ, phụ thuộc vào số lượng vàng Galleons mà các phù thủy sẵn sàng cung cấp. Harry nghĩ nếu là thả lỏng cùng giải sầu, liền chọn chuyến đi có bí mật cao nhất; có vẻ cũng là sang quý nhất, mà ba ngày sau, bọn họ liền bước lên 『 Cực Bắc』, có ban công trên boong cao nhất không bị ảnh hưởng bởi những con mắt tò mò, bể bơi riêng, một dãy phòng kiểu biệt thự, mang thêm gia tinh chuyên phục vụ, cùng với bất kỳ đồ ăn thức uống nào có thể kể tên.

“... Bọn họ nói thuyền này lợi dụng rất nhiều phép thuật để cân bằng sóng biển đến mức tối đa, có vẻ sẽ không làm người cảm thấy đong đưa, người say tàu đi cũng hoàn toàn không có vấn đề, cho nên em hiện tại cảm thấy như thế nào? Nếu còn không thoải mái, chúng ta thỉnh trị liệu sư lại đây nhìn xem?”

Nằm ở ghế hai người nằm trên boong tàu với một chiếc dù che lớn, cùng với tiếng sóng xung quanh và tiếng chim biển hót líu lo, Harry cầm sổ tay tàu biển chở khách, nhiệt tình giải thích với Draco kế hoạch du lịch lần này.

“Em không say tàu, Harry, vừa mới buồn nôn là bởi vì thằng nhóc kia.”

“Úc, xin lỗi, anh nên sớm bảo họ cất hết đồ ăn liên quan đến bí đỏ ... Nhưng trị liệu sư hiện tại cũng cấm em uống cà phê, em muốn uống cái gì khác không?”

“Cà phê.”

“Draco, ngoan,” Harry thở dài.

“Chỉ cần ngửi thôi là em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rồi,” Draco bĩu môi, “Hoặc là anh uống, sau đó hôn em?”

Harry trên ghế nằm lập tức vặn vẹo, quay đầu kêu, “Binky, một tách cà phê, cảm ơn!”

Binky là gia tinh riêng vì bọn họ phục vụ.

“Được rồi, đợi chút em sẽ có được cà phê em yêu nhất,” Harry nhẹ nhàng mà tuyên bố, “Tiếp tục xem sổ tay nào. Ân... Bọn họ nói cũng nhanh thôi, tuy rằng nơi này lớn như một lâu đài di động, nhưng chỉ cần thời gian hai tuần liền có thể vòng qua các cảng xung quanh Biển Tình Yêu trở lại Luân Đôn.”

“Ồ, thật làm người chờ mong,” Draco chậm rì rì mà phụ họa.

“Trên đường chúng ta sẽ đi qua chỗ kình long làm tổ, may mắn có lẽ có thể nhìn thấy chúng nó vươn cổ phơi nắng, mỗi lần ngừng cảng cũng có một lần xuất bến, bọn họ sẽ cung cấp xe ngựa cùng hướng dẫn du lịch mang chúng ta đi xung quanh, chúng ta không cần độn thổ. Ồ, chúng ta có vẻ còn có thể kịp đến Vòng chung kết Quidditch Thế giới ở Barcelona, anh nhớ rõ bọn họ nói vé thuyền có bao gồm cái này. Nếu bởi vì trận bóng mà không kịp về thuyền, chúng ta có thể chuyển sang tàu tiếp theo...”

“Rồng, nhớ nhắc em, em muốn xem, trận bóng cũng không tồi,” Draco gối lên cánh tay Harry lười biếng mà bình luận, “Nếu không em có lẽ sẽ suốt hai tuần, hiện tại nơi chỗ nào cũng là màu lam, có chút thôi miên...”

Harry có chút sầu lo, “Ách, em không thích? Nếu em chán, tầng dưới có khiêu vũ và chơi poker cả ngày, cũng có cửa hàng có thể dạo... Nếu không nữa thì, trạm tiếp theo chúng ta liền rời thuyền, tìm chỗ em thích hơn?”

“Không có việc gì, chỉ là quá thoải mái,” Draco nửa khép mắt lẩm bẩm, “Ánh mặt trời không tồi, gió biển không tồi,... chăn gối cũng không tệ,” một câu cuối cùng, cậu giật giật cái chân đang quấn lấy nhau của hai người.

Harry nhếch miệng, bỏ qua sổ tay, chỉnh lại chăn mỏng trên người, “Vậy thực tốt, em muốn ngủ liền ngủ, anh sẽ vẫn luôn ở đây cùng em.”

“Nhưng thuyền không mất nhiều thời gian để ra khơi,” Draco cọ Harry chống cự buồn ngủ, “Chúng ta nên đi dạo...”

“... Suỵt, ngủ nhiều ăn nhiều, mới là chuyện quan trọng nhất trước mắt của em,” Harry nhẹ giọng, lòng bàn tay ở trên lưng Draco không ngừng vuốt ve.

Draco đôi mắt hoàn toàn khép lại, “Cho nên anh đem chúng ta tới cái chỗ chỉ có đồ ăn cùng giường này?”

Harry cười nhẹ, “Đáp án chính xác.”

Draco mềm mại mà hừ một tiếng, mà Harry mê muội cũng mang theo cảm động cổ quái, nhìn Draco nơi cánh tay dần dần ngủ.

Không thể không nói, mang thai khiến Draco thay đổi là thật lớn. Không phải là bề ngoài Draco; hiện tại bụng nhỏ của cậu giống như Draco tuyên bố phẳng lỳ, nhưng như một sự thay đổi của một người cha, làm Draco nghe theo trị liệu sư kiến nghị, gần gũi với Harry nhiều nhất có thể và để cho anh chăm sóc cho cậu.

So với bảy năm trước Draco luôn đem hảo ý giấu sau những biểu hiện của mình, điều này ở trong mắt Harry phi thường đáng yêu. Mặc dù sau đó bọn họ tâm ý tương thông, Harry nghĩ rằng Draco cũng sẽ không quen với việc bình tĩnh như vậy, cho nên Harry vô cùng cảm ơn bảo bảo đã đến; giúp bọn họ loại bỏ một chút không được tự nhiên cuối cùng giữa bọn họ, mà Harry cũng chưa bao giờ tính toán truy vấn, lúc ban đầu Draco uống ma dược sinh con rốt cuộc là suy tính cái gì.

Bởi vì đây là con của anh cùng Draco.

Tất nhiên, đó là điều ngọt ngào nhất trong cuộc đời anh.

******

Trong năm ngày đầu tiên của chuyến đi, Draco cùng Harry rất vui sướиɠ mà hưởng thụ ánh mặt trời, gió biển và chiếc giường lớn trong phòng ngủ ban đêm có thể nhìn thấy sao trời; mái nhà có một cửa sổ trần lớn và tầm nhìn có thể được điều chỉnh bằng phép thuật.

Tới ngày thứ sáu, hai người quyết định bước ra cửa phòng tìm kiếm nhiều giải trí hơn.

Draco không nghĩ toàn bộ kỳ nghỉ có hai phần ba thời gian ở trên giường mơ màng sắp ngủ, dư lại một phần ba ở trên giường quay cuồng. Bây giờ bọn họ làʍ t̠ìиɦ, Harry nhất định phải chậm lại vì lời nhắc của bác sĩ trị liệu, anh sẽ cẩn thận sờ khắp cơ thể, dùng miệng của mình tiếp cận, sau đó từ từ ép thứ nóng bỏng vào cơ thể run rẩy của Draco. Sau khi Harry vào được, Draco không thể không bùng nổ. Draco lúc đó vừa xấu hổ vừa dễ thương, Harry phải cắn chặt răng nhịn không theo sau, bởi vì anh phải dùng dư vị càng thêm mẫn cảm mang lại để cho Draco theo anh đến kɧoáı ©ảʍ, để bọn họ cùng nhau.

Cho nên Draco quyết định loại sinh hoạt lấy giường là chủ năm ngày là đủ rồi. Ngày thứ sáu, thuyền tới tới rồi một đảo nhỏ, bọn họ quyết định rời thuyền. Mà đứng trên mặt đất cùng trên thuyền vẫn là có chút bất đồng, mặc dù nói không nên lời là chỗ nào, Draco tinh thần sảng khoái, rất có hứng thú mà lôi kéo Harry đi dạo chợ vỏ sò địa phương, mua mấy món đồ chơi ma thuật sẽ phát ra âm thanh sóng biển, để mấy tháng sau dỗ bảo bảo ngủ.

Điều này Harry mua sắm nhiệt tình, thời gian vừa rồi anh chỉ chuyên chăm sóc Draco không thoải mái, còn không có nghĩ tới bắt đầu vì bảo bảo chuẩn bị. Mà đây từng là mộng tưởng bí mật của anh khi còn nhỏ; ảo tưởng chính mình tương lai nhất định sẽ vì con mình chế tạo một căn phòng hoàn mỹ nhất, thoải mái nhất cũng an toàn nhất... Vì thế Harry trong khoảng thời gian ngắn trở nên đa sầu đa cảm.

“Anh vẫn luôn mơ ước cái này, nhưng chưa từng nghĩ tới ngày này thật sự sẽ đến...”

Harry thở dài, ngón tay sờ qua đèn bàn trước mắt có mỹ nhân ngư ngồi ca hát.

Draco ngồi trên sô pha cầm lấy đèn nhìn, mỹ nhân ngư hát càng vui vẻ, “Em phải nhắc nhở anh nhân ngư này là giả, có lẽ sau khi lên thuyền, anh có thể ra biển tìm người trong mộng.”

“Anh có em,” Harry nhếch miệng, ôm Draco hôn sườn mặt cậu, “Anh nói chính là... Này thực kỳ diệu, tựa như không lâu trước đây anh mới đứng ở tủ chén nghĩ con của anh nên sẽ có phòng như thế nào, mà sau một giây, anh liền thật sự vì nhóc lựa chọn đèn bàn.”

“Anh có thói quen tự hỏi ở chỗ tủ chén?” Draco nhướng mày, “Đây là cái thói quen cổ quái gì.”

“Kia không phải thói quen, là phòng anh, hồi nhỏ anh ở tủ chén, thẳng đến trước khi đi đến Hogwarts,” Harry mỉm cười, kinh ngạc đề tài chính mình trước kia im bặt không nhắc tới thế nhưng cứ như vậy tự nhiên mà nói ra.

Draco quay đầu, trên mặt kinh ngạc nho nhỏ sau đó bình luận, “Mà anh thế nhưng lựa chọn làm chúa cứu thế, chứ không phải một vị Chúa Tể khác? Cái tủ chén kia nhất định không phải tủ chén bình thường, hẳn là phải to như trang viên.”

Harry cười nhẹ vài tiếng, có thể được Draco khen ngợi mặc dù là cong quẹo cũng làm anh lâng lâng, “Kia thật là cái tủ chén bình thường, Draco, anh chỉ là không được thân thích Muggle thích,” anh cảm thấy Draco dựa gần chính mình, trong lòng ấm áp, “Cho nên khi đó anh luôn là ảo tưởng, nếu anh có con, có gia đình, anh sẽ làm cho chúng trông như thế nào...”

Nhưng Draco lại lặng im vài giây, rồi sau đó hỏi đến, “Như vậy anh hiện tại có trong ước mơ của mình không?”

Harry vừa nghe, siết chặt cánh tay, nhíu mày, “Anh cho rằng em không nên hỏi anh vấn đề này?”

“Em không phải hoài nghi giữa chúng ta,” Draco quay đầu lại nhìn Harry, nhàn nhạt mà nói, “Nhưng anh không thể phủ nhận, hôn nhân chúng ta với bảo bảo, đều không phải theo kế hoạch của anh phát sinh, mà chúng ta chưa từng ngồi xuống thảo luận quá cái này, có lẽ anh có chủ ý khác, có lẽ anh sẽ muốn dọn ra trang viên, muốn ở bên ngoài trang viên bố trí phòng cho con... Đây đều có thể thảo luận hoặc là nói chúng ta nên thảo luận, chỉ cần anh muốn.”

“Em đâu? Ở trang viên làm em vui sao?” Harry đột nhiên hỏi.

“Đó là nhà của em, Harry,” Draco cười; vì vấn đề của Harry, “Có lẽ người ngoài rất khó lý giải, cha mẹ em thoạt nhìn lãnh đạm mà xa cách... Nhưng em không chút nghi ngờ trước khi em sinh ra, bọn họ cũng từng giống như chúng ta vậy, tự mình lựa chọn hết thảy vì em. Bọn họ lấy phương thức của bọn họ chăm sóc em, có lẽ đúng là không được đầy đủ, nhưng đây là cha mẹ em.”

“Đương nhiên, bọn họ chiếu cố em thành tiểu bá vương,” Harry gật gật đầu, khôi phục nhẹ nhàng.

Draco đáy mắt nổi lên chút ý cười, cũng có càng nhiều bao dung cùng thoái nhượng, “Mà anh không cần vì em thế nào cũng phải chấp nhận toàn bộ bọn họ, nếu bảo trì một chút khoảng cách có thể cho anh tự tại hơn ... Hoặc là thực hiện ước mơ của anh, như vậy chúng ta nên hoàn thành điều này.”

Harry nhìn đôi mắt xám ấm áp của Draco một hồi lâu, chỉ cảm thấy sắp hòa tan.

Cuối cùng anh xoay xoay tay qua eo của Draco, đem người kéo gần.

“Không, ước mơ của anh đã ở cánh tay của anh, anh không còn muốn gì nữa.”

Tất nhiên, đáp án của Harry đổi lấy tươi cười thuần túy vui sướиɠ của Draco.

Harry cầm lòng không đậu mà hôn lên nụ cười kia, đồng thời vui sướиɠ chính mình có thể mang đến điều này.

Kế tiếp bọn họ ở bên đường lớn nhiệt tình ôm hôn, mà đèn bàn mỹ nhân ngư vẫn tiếp tục ngâm nga khúc ca chúc phúc.

Thẳng đến khi người qua đường huýt sáo đánh gãy bọn họ, cuối cùng bọn họ đem cái đèn bàn kia mua về.