Trường Lăng

Chương 59

Ở nơi đồng không mông quạnh thú hoang chạy loạn này, vậy mà nàng có thể ngủ được?

Minh Nguyệt Chu vội tìm một ít cỏ khô đắp lên cho nàng, hắn vừa nướng thỏ vừa lén nhìn vẻ mặt đang say ngủ của Trường Lăng, nhìn mãi nhìn mãi, khóe miệng bất giác cong lên.

Rõ ràng là đêm lạnh sương dày, toàn thân mệt mỏi, nhưng không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy vô cùng ấm áp.

Trường Lăng chợp mắt một lát, ngửi thấy mùi thơm của thịt, mở mắt ra liền thấy Minh Nguyệt Chu nhếch miệng cười nhìn hai con thỏ.

"Ngươi cười cái gì?"

Minh Nguyệt Chu quay đầu thấy Trường Lăng đã tỉnh, bỗng nhiên bật ho dữ dội, "...Khụ khụ khụ, có muốn ăn thỏ hay không?"

Nàng không chút khách khí cầm lấy một con trong số đó, thấy thịt chưa chín hẳn, bèn bắt chước hắn cùng nướng, Minh Nguyệt Chu cầm lấy bình rượu vỡ bên cạnh, "Nước."

Trường Lăng thực sự khát, ừng ực một hơi uống sạch, "Nhặt được à?"

"Ừm, ở bên suối."

"Vậy có lẽ cách thôn trấn không xa."

Trường Lăng chuyên chú dán mắt vào con thỏ, thỉnh thoảng cầm lên nếm một miếng, tay bị phỏng cũng không hoảng không sợ mà thổi phù một cái, trong mắt Minh Nguyệt Chu, những hành động nhỏ này lại vô cùng linh động, "Ngươi trông không giống phạm nhân, vì sao lại xuất hiện trong Mộ Vương Bảo?"

"Không cẩn thận rơi xuống nước," Trường Lăng xoay cành cây trong tay, "Theo dòng nước trôi vào Mộ Vương Bảo."

Minh Nguyệt Chu kinh ngạc chớp chớp mắt, "Vậy ngươi... nhà ở đâu?"

"Không có nhà."

Minh Nguyệt Chu thấy nàng không muốn nhiều lời, liền đổi giọng, nhưng là giọng buồn bã, "Ngươi... vì sao muốn cứu ta?"

Trường Lăng cắn một miếng thịt thỏ, nhai nhai, cảm thấy mùi vị không tệ, "Bà ngoại ngươi cứu ta, bà ấy muốn ta mang ngươi rời đi, ta đương nhiên không có lý do để từ chối, cho nên, ngươi cũng không cần phải ngại nợ ân tình của ta."

Nghe trong lời nói của nàng có ý bất cứ lúc nào cũng có thể từ biệt, Minh Nguyệt Chu hơi khó chịu một chút, "Vậy khi ở trên núi Lộc Minh, vì sao ngươi không bỏ đi?"

Trường Lăng bỗng nhiên ngẩn ra, "Đó là bởi vì..."

Vì cái gì nàng cũng không thể nói được.

Có thể là do trong ngục nghe được cuộc đối thoại của hắn với người nọ, bởi vì chính nàng cũng chết dưới âm mưu của kẻ khác, cho nên trong lòng mới chán ghét những thủ đoạn không quang minh lỗi lạc.

Trường Lăng lười trả lời câu hỏi của hắn, nàng nghiêng đầu liếc nhìn Minh Nguyệt Chu, nhìn thấy bên tai trái hắn có đeo một chiếc khuyên tai, không nhịn được mà bật cười.

Lúc này đến lượt Minh Nguyệt Chu không hiểu gì cả, "Ngươi cười cái gì?"

Trường Lăng chỉ vào tai hắn, "Một nam nhân trưởng thành như ngươi lại đeo khuyên tai, còn không cho người khác cười?"

Minh Nguyệt Chu đỏ bừng mặt, "Đây là lễ tiết trưởng thành của Nhạn quốc, rất nhiều người đều đeo, ngươi chưa nghe qua sao?"

"Ta đâu phải người Nhạn," Trường Lăng nhai thịt, "Có điều khuyên tai đó của ngươi rất đẹp."

Minh Nguyệt Chu bị nhìn chằm chằm thì cảm thấy không thoải mái, dứt khoát tháo khuyên tai xuống, "Nếu thích, thì cứ lấy đi."