Trường Lăng

Chương 60

Nàng ngoài cười nhưng trong không cười ha hả một tiếng, "Ta đến cả lỗ tai cũng không xỏ, lấy cũng vô dụng."

"Thứ này có thể làm khuyên tai, cũng có thể đeo trên tay thành chiếc nhẫn." Ánh mắt của Minh Nguyệt Chu xa xăm, đem khuyên tai nhét vào lòng bàn tay nàng, "Đây là trả lại ân tình của ngươi, ngươi nhận lấy đi."

Chỉ là một động tác đơn giản như vậy, mà lòng bàn tay hắn đã thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.

Trường Lăng nhẹ nhàng rũ mi mắt, bề mặt vật trang sức nhỏ nhắn này có khắc rồng trổ phượng, trên mắt rồng được khảm một viên bảo thạch màu đỏ, có vẻ như giá trị không nhỏ, nếu như đem nó đi cầm cố, chắc cũng đủ lộ phí để trở về Trung Nguyên rồi.

Nàng nhướng mày, đeo khuyên tai vào ngón tay, gập thử ngón trỏ lại, thấy độ căng chùng vừa phải, ngay cả nửa câu từ chối giả dối cũng không có, nói:

"Vậy thì đa tạ."

Nói xong lại tiếp tục gặm thịt thỏ một cách ngon miệng.

Minh Nguyệt Chu không ngờ nàng lại nhận dễ dàng như vậy, khóe môi bất giác khẽ cong lên, ngay sau đó lại tỉnh táo trở lại, "Tiếp theo ngươi có dự định gì, muốn theo ta đi Nhạn Đô hay không?"

Động tác xé thịt của Trường Lăng dừng lại, "Về Trung Nguyên."

Biểu cảm của Minh Nguyệt Chu cứng lại, "Một ngày còn chưa diệt trừ Thương Vân, ta lo ngươi sẽ bị liên lụy, ngươi có thể theo ta trở về trước, chờ mọi việc bình ổn rồi lại về Trung Nguyên cũng không muộn..."

"Ta không biết thân phận của ngươi, nhưng nghĩ sau khi ngươi trở về Nhạn Đô, muốn trừ khử Thương Vân chắc chẳng phải việc gì khó." Trường Lăng tiếp, "Chính hắn còn khó bảo toàn tính mạng, đâu có rảnh rỗi mà tìm ta gây khó dễ?"

Hắn vốn cho rằng Trường Lăng không hỏi ngọn nguồn mọi chuyện, định trước mắt cứ lừa gạt nàng đã, không ngờ bị câu nói của nàng vạch trần, như vậy, tuy là trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi vấn, nhưng nhận ra sự nhanh nhạy quả quyết của nàng, cũng ngầm hiểu rằng nàng sẽ không nói nhiều.

Nếu thực sự từ đây mỗi người một ngả, trên thiên hạ rộng lớn này, ngày sau hắn biết tìm lại nàng ở nơi nào?

Minh Nguyệt Chu cúi đầu nói:

"Vốn còn muốn níu kéo, chỉ đáng tiếc... Ta ngay cả danh xưng của cô nương cũng không biết."

Trường Lăng như cười như không liếc hắn một cái, "Vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, cùng chạy trốn khỏi hiểm họa, biết nhiều như vậy để làm gì?"

Minh Nguyệt Chu mỉm cười bất lực:

"Ngày khác nếu có duyên gặp lại, sẽ không đến mức ngay cả tên họ cũng không biết mà gọi."

"Gọi được thì sao?" Trường Lăng nói, "Ngươi làm sao biết được lần sau gặp lại, chúng ta là địch hay là bạn?"

Minh Nguyệt Chu ngẩn ra, "Cô nương mấy lần cứu tính mạng ta, ta sao có thể thành địch với cô nương cho được?"

Trường Lăng quay đầu đi, ngoài miệng không có trả lời, nhưng trong lòng thầm đáp: Chuyện trên đời, nào có cái gì là kiên định không thay đổi chứ.

Nàng ngửa đầu nhìn bầu trời sao vạn dặm, từ từ mở miệng:

"Ta tên Trường Lăng, Lăng trong khâu lăng (đồi núi). "

Minh Nguyệt Chu sửng sốt nhìn nàng, nửa ngày cũng không phản ứng.

"Sao vậy?"

"A… không phải, chỉ là..." Minh Nguyệt Chu nghẹn họng, "Rất nhiều năm về trước, ta từng nghe qua một người cũng có cái tên như vậy..."