Vốn cho rằng mặt nạ không thể mở nay lại cứ như vậy đột ngột mở được, Minh Nguyệt Chu cơ hồ ngay cả một điểm tâm lý chuẩn bị cũng không có.
Mãi cho đến khi Trường Lăng thúc giục hắn, hắn mới bất tri bất giác đỡ lấy khô lâu sắt, từ từ nhấc nó ra khỏi đầu của chính mình.
Trong ánh sáng lờ mờ, một lọn tóc khẽ rủ xuống trán, một khuôn mặt với những đường nét sắc sảo, mà cặp mắt sâu đến khó tả kia lại lộ ra vẻ ôn hòa, tại Bắc Nhạn, tướng mạo như thế này được xem là xuất sắc hiếm gặp.
Trường Lăng kinh ngạc.
Không phải nàng chưa từng gặp qua người có tướng mạo tuấn tú như vậy, ngày xưa Việt Trường Thịnh, Phó Lưu Cảnh chẳng phải đều là dạng tiêu sái tuấn dật sao?
Chỉ là, vốn tưởng rằng Minh Nguyệt Chu là loại hán tử phương Bắc thô lỗ ngông cuồng, không ngờ dưới lớp mặt nạ lại ẩn giấu một vẻ phong lưu thoát tục đến như vậy, không tránh khỏi có chút kinh ngạc.
Hắn nhìn qua mới hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, Trường Lăng cộng dồn khoảng thời gian mười năm ngủ vùi của chính mình, xem như là chào hỏi tiểu đệ mà cười cười với hắn, "Ngươi lớn lên rất tuấn tú."
Trước kia lúc chiêu binh trong quân doanh, Trường Lăng cũng hay dùng những từ như vậy, ví như "Ồ, ngươi thật tuấn tú", "Tiểu tử ngươi trông rất cường tráng" chẳng hạn, chưa từng có người cảm thấy không ổn, lúc đó nàng là một nam nhân, nam nhân cùng với nam nhân trêu chọc nhau mấy câu, chẳng ai có suy nghĩ gì lệch lạc trừ khi đồng tính.
Nhưng nàng lúc này là một nữ tử.
Nhất là trong mắt Minh Nguyệt Chu, còn là một nữ tử trẻ tuổi vừa xinh đẹp lại vừa yếu đuối.
Nữ tử như vậy dán vào ngực hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại còn vừa mỉm cười xinh đẹp vừa thẳng thắn khen ngợi diện mạo của hắn... Quả thật đã khiến cho hắn bay lên chín tầng mây.
Minh Nguyệt Chu gượng gạo quay đầu đi chỗ khác, trái tim hắn đã lượn đến trăm ngàn vòng rồi, thật sự là không thể nói thêm được lời nào. Trong ánh sáng lờ mờ qua khe hở vách núi, Trường Lăng cũng không thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của hắn, chỉ thấy hắn cứ ngây người đứng bất động, liền nhíu mày nói:
"Mặt nạ đã gỡ ra rồi, ngươi còn ngây ra làm cái gì?"
"..."
Trường Lăng lần đầu cảm thấy đi cùng với một đồng đội chậm chạp như vậy, thật là hết cứu.
May sao đám binh sĩ trong Mộ Vương Bảo phái tới lại càng kém thông minh hơn so với tưởng tượng, họ nhắm mắt cũng bắt được một tên tiểu binh đi lạc, điểm huyệt lột áo còn chụp khô lâu sắt lên rồi thả hắn vào trong núi, chọc cho một đám đông người đuổi theo hô đánh hô giết, cho bọn họ có thể nhân cơ hội mà chạy thoát.
Hai người không dám lơ là, sau khi ra khỏi núi Lộc Minh, tiếp tục chạy thẳng về hướng đông, đến khi màn đêm buông xuống thì đã vượt qua hai ngọn núi lớn, tới được một khu vực tương đối an toàn, mới ngồi xuống để nghỉ chân.
Mấy ngày liên tiếp trốn chạy, cả hai người đều chưa uống một giọt nước nào, đã đói đến mức ngực với lưng dán vào nhau, Trường Lăng ngửa mặt nằm xuống bãi cỏ, toàn thân nàng mỗi một tấc đều mệt mỏi không còn cảm giác, Minh Nguyệt Chu thấy điệu bộ thà chết đói cũng không muốn động đậy của nàng, tự mình gắng lê tấm thân bệnh tật đi tìm nước, còn tiện tay bắt được hai con thỏ rừng, khi trở về phát hiện ra Trường Lăng đã ngủ rồi.