May sao tai của hắn nhỏ hơn chút, mặc dù vành tai bị thương, nhưng một đao này không kéo theo máu thịt của hắn bay cùng.
Kẻ nọ một kích không thành, còn muốn tập kích lần nữa, nhưng bị Minh Nguyệt Chu lật tay vung quyền về phía cổ họng hắn, rắc một cái gãy cổ họng, chờ Trường Lăng quay đầu nhìn lại, cần cổ của kẻ nọ đã bị vẹo sang một bên, ngã xuống đất mà chết.
Nàng hơi kinh ngạc.
Minh Nguyệt Chu lúc ở Mộ Vương Bảo vừa bị thương vừa trúng độc, lại bị tra tấn thương tích đầy mình, suốt đêm chạy trốn mà vẫn còn khí lực như vậy, quả thực là không thể xem thường,
Hắn rất sợ tên binh sĩ dưới đất kia chưa chết hẳn, bèn cúi xuống bồi thêm một đao, ngẩng đầu liền thấy nàng đang nhíu này nhìn mình, "Làm sao vậy?"
Giọng nói của Trường Lăng mang theo một tia xúc động khó nhận thấy, "Nếu không phải là biết chút ít võ công, thì lúc nãy cái mạng nhỏ của ngươi đã phải bỏ lại đây rồi."
"Ta chỉ là..."
Hắn ngừng một chút, đem câu nói "chỉ là sợ ngươi bị thương" nuốt trở lại trong bụng.
Trường Lăng nghe đến đây, bỗng nhiên nhíu mày, "Lần sau gặp phải loại chuyện như vậy thì đừng có mạo hiểm, ta cũng không phải đồ vô dụng, sẽ không tới mức bại dưới lưỡi đao vô danh này."
Hắn lại càng không dám hé răng, lúc này cách đó không xa bỗng vang lên một tiếng huýt sáo, một tốp nhỏ binh sĩ xuất hiện trên gò đất phát hiện ra hành tung của bọn họ, Minh Nguyệt Chu thầm than một tiếng, vội vàng kéo Trường Lăng tránh khỏi nơi này.
Binh sĩ khắp núi bắt đầu tập trung tìm kiếm, hai người họ đều là những người dày dạn kinh nghiệm trên giang hồ, lại vô cùng ăn ý trong việc trốn tránh truy binh, chỉ là núi Lộc Minh không lớn, một khi bị phong tỏa con đường xuống núi và tăng thêm binh mã, bị phát hiện cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Trên đỉnh đầu lại có một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Trường Lăng và Minh Nguyệt Chu chôn người trong một khe hở bên dưới vách đá, phía trên vách đá này cây cỏ mọc um tùm, thoạt nhìn trông giống như một vùng bình địa, không ai có thể ngờ được rằng bên dưới lại có một khoảng trống chứa được con người.
Nhưng cũng chỉ có thể chứa vừa được hai người.
Hai người mặt đối mặt đứng sát gần nhau, một chút không gian để lùi lại cũng không có, vừa rồi tình hình cấp bách lựa chọn nơi này để náu thân, Minh Nguyệt Chu đã tập trung toàn bộ tinh lực vào động thái bên ngoài, chờ hồi lại thần mới cảm thấy thứ gì đó mềm mại chạm vào trước ngực mình, hắn quẫn bách đến mức không biết nên để tay ở đâu.
Trường Lăng nghe thấy nhịp tim hắn nhảy thình thình kịch liệt, liền nói:
"Sợ cái gì, bọn chúng đều đi cả rồi."
"..."
Thứ hắn sợ không phải là chuyện đó, hiểu không?
Trong lúc nàng vô tình nhìn hắn, bỗng giật mình một cái, nhón mũi chân lên kề sát mặt nạ sắt hắn đeo, chọc cho trái tim của Minh Nguyệt Chu sắp nhảy ra ngoài đến nơi, lắp ba lắp bắp hỏi:
"Sao, sao vậy?"
"Đừng cử động."
Trường Lăng nhướng mi liếc nhìn tai phải bị thương của Minh Nguyệt Chu, bất chợt mỉm cười, duỗi ngón tay ra gõ gõ vào phần bị vỡ của mặt nạ, "Chỗ này có một cái lỗ nhỏ, có lẽ chính là mắt khóa của khô lâu sắt."
Minh Nguyệt Chu mơ hồ, "Cái gì?"
"Ta đoán người thợ chế tạo ra mặt nạ này đã cố ý đúc phần sắt ở tai mỏng đi một chút, không ai có thể ngờ được rằng muốn mở khóa trước tiên phải cắt đi lỗ tai... Ngươi đúng là rất may mắn."
Trường Lăng móc ra cây kim sắt từ trong tay áo, nhanh tay đưa vào trong mắt khóa khẽ xoay tròn, chỉ nghe cạch một tiếng, khóa đã mở.
*Tác giả có lời muốn nói:
Cương nghị quả quyết đã ngấm vào trong máu thịt của Trường Lăng rồi, khỏi cần bàn cãi, chỉ là ngay cả chính bản thân nàng cũng không biết, nàng có một trái tim rất mềm mại.
Người khác không hiểu, lão Phó không hiểu, A Chu cũng không hiểu, người duy nhất hiểu là Trường Thịnh huynh đã không còn nữa rồi.