Trường Lăng

Chương 54

Không biết vì sao, khi nghe thấy những lời này, chân khí trong l*иg ngực nàng lại sôi trào lên cuồn cuộn, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Đúng vậy, nàng không có dùng hết toàn lực, câu nói "huyết hải thâm thù còn chưa báo" của Sở Thiên Tố tựa như thanh sắt nóng bỏng đốt cháy mỗi bước chân của nàng, khiến nàng cứ như vậy trơ mắt nhìn Thương Vân mất trí điên cuồng giết người ngay trước mặt.

Trường Lăng mở to đôi mắt bình tĩnh đến lạnh người, đối diện với ánh mắt của hắn, lại không muốn giải thích gì nhiều, chỉ nói:

"Chung quy vẫn phải có một người chặn hậu, ta lại chẳng phải bà ngoại của ngươi, dựa vào cái gì mà phải chết vì ngươi."

"Ngươi…" Nỗi bi thương của Minh Nguyệt Chu còn chưa nguôi ngoai, vẫn muốn nói thêm cái gì đó, không ngờ vừa mới tiến lên được hai bước, liền thấy Trường Lăng phun ra một bụm máu, hai mắt nhắm nghiền, hôn mê ngã xuống đất.

Minh Nguyệt Chu cả kinh, vội vàng đỡ lấy nàng, lúc này mới phát hiện ra vết đao chém trên cánh tay phải của nàng vẫn đang rỉ máu, toàn thân lại lạnh buốt như sương.

Trước đó hắn không biết nàng bị thương nghiêm trọng như vậy, do đó nhất thời trở nên hoảng loạn, bây giờ mưa to gió lớn, nếu không kịp thời cầm máu, kéo dài thêm sẽ khó giữ được tính mạng.

May sao Minh Nguyệt Chu cũng là một người lão luyện trên sa trường, hắn ngược đầu gió dò thám ra được địa thế của ngọn núi này, không bao lâu sau đã tìm thấy một cái sơn động, ngay lập tức liền ôm Trường Lăng vào trong động tránh mưa. Trong động tối đen như mực, hai người lại đều bị dầm mưa ướt sũng, ngay cả một mảnh vải có thể cầm máu cũng không tìm được.

Minh Nguyệt Chu chỉ có thể để cho Trường Lăng ngồi dựa vào ngực của chính mình, ngón tay ghì lên miệng vết thương của nàng để giảm tốc độ chảy máu, dùng chút nội lực của mình giúp nàng xua đuổi cái lạnh.

Không bao lâu sau, bầu trời phía đông ửng lên màu lam sẫm, mưa gió đã dần ngưng lại, lộ ra vẻ yên tĩnh đến dị thường bên trong động. Xuyên qua lớp vải mỏng, Minh Nguyệt Chu có thể cảm nhận được nhịp tim vốn đang đập cuồng loạn của Trường Lăng đã dần bình ổn trở lại, nhiệt độ cơ thể cũng dần khôi phục, máu từ miệng vết thương đã ngừng chảy, trái tim vốn đang treo lơ lửng của hắn cuối cùng cũng được thả lỏng đôi chút.

Những tia sáng mặt trời từ từ chiếu vào trong động, hắn cúi đầu, bỏ tay ra khỏi vết thương của nàng, thấy nàng khẽ nhíu mày, có lẽ là bị động tác của hắn làm cho đau đớn, Minh Nguyệt Chu không khỏi nín thở. Nhìn tiểu cô nương này cứ mềm nhũn nằm trong ngực mình, đôi môi khô nứt nẻ, hô hấp khó khăn, nhớ lại những gì đã nói với nàng đêm qua, trong lòng hắn vô cùng hối hận.

Bản thân rốt cuộc là lấy đâu ra mặt mũi mà buông lời chỉ trích đối với một nữ tử yếu đuối đã liều chết để giải cứu mình?

Minh Nguyệt Chu thở dài.

Dù sao thì hiện tại hắn cũng đang đội một chiếc mặt nạ sắt, quả thực không cần nhắc tới hai từ mặt mũi.

Hắn cẩn thận đặt nàng xuống, cởi áo ngoài của chính mình phủ kín người nàng, ra ngoài động tìm nước giúp nàng.

Dòng suối của núi Lộc Minh cách hang động không xa, Minh Nguyệt Chu tùy tiện uống hai ngụm, lại dùng một phiến lá lớn để chứa nước rồi vội vã quay trở về, nào ngờ còn chưa về tới sơn động, từ xa đã thấy trước sơn đạo có mấy tên binh sĩ xách theo cây thương đâm tới đâm lui trong rừng, khắp nơi tìm kiếm.

Truy binh của Mộ Vương Bảo đã đuổi tới rồi?

Hắn vô thức muốn bỏ trốn, nhưng nghĩ tới Trường Lăng vẫn còn nằm trong động, nếu bị bắt lại, vậy hậu quả... Nhưng với sức lực của chính mình, đừng nói tới cứu người, nếu như cứ tùy tiện xuất hiện, làm cách nào có thể thoát khỏi được vòng vây đánh của binh sĩ khắp núi này?

Hắn đang do dự, phía trước sơn động đột nhiên truyền tới một tiếng kêu chói tai, bầy chim tước cuống cuồng bay vút lên bầu trời, giống như bị thứ gì đó làm cho kinh hãi.

Trong lòng Minh Nguyệt Chu đột nhiên đánh thịch một tiếng.