Hắn chẳng quan tâm tới sống hay chết gì nữa, nhân lúc đám binh sĩ không chú ý mà phi thân lên, chạy thẳng về phía sơn động. Cây cối bốn phía cao chót vót, tiếng gió thét gào, tuy rằng động tĩnh của hắn không nhỏ, nhưng trong nhất thời lại chẳng ai phát giác ra được.
Nào ngờ, Minh Nguyệt Chu vừa mới tới gần cửa động, liền thấy có hai tên binh sĩ từ trong động bước ra, một tên trong số đó cười nói:
"Xương cốt của con nghé con này cũng thật cứng cáp, bị thương thành như vậy rồi còn liều chết với chúng ta."
"Hừ, vậy thì sao," tên còn lại vung vẩy trường thương dính đầy máu trong tay, "Còn không phải là bị lão tử đâm cho một lỗ đấy sao!"
Trong đầu Minh Nguyệt Chu nổ oanh một cái, bên tai kêu lên ong ong, ngây người không hiểu hai tên đó đang nói cái gì.
Gió lạnh thổi khiến cho hắn giật mình một cái, giây tiếp theo, lại không biết lấy đâu ra khí lực đột ngột xông lên phía trước đoạt lấy binh khí, một thương đâm xuyên qua cổ họng của một tên binh sĩ.
Tên binh sĩ còn lại vốn đang vui vẻ trò chuyện, quay đầu lại thấy đồng bạn chết thảm ngay trước mắt, bị khiếp sợ đến mức hồn phi phách tán, nhưng còn chưa kịp hét ra tiếng, khẩu khí kia liền bị nghẹn lại trong cổ họng, hắn ngây ngốc nhìn mũi trường thương đâm xuyên qua l*иg ngực chính mình, hai mắt mở trừng trừng, ngay sau đó hấp hối ngã xuống đất.
Minh Nguyệt Chu buông lỏng cán thương đầm đìa máu, nhìn máu chảy ra thành dòng từ cửa động, bất chợt rùng mình một cái.
Hắn bước từng bước tới gần sơn động, dường như phải gom hết dũng khí trong trời đất, mới dám liếc vào bên trong một cái.
Lúc này, một âm thanh vang lên từ phía sau hắn:
"Sao ngươi lại trở về?"
Minh Nguyệt Chu quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu nữ mặt cắt không còn giọt máu đang đứng cách hắn ba bước, không phải Trường Lăng thì còn là ai?
Hắn nhìn vào trong hang động một lần nữa, chỉ thấy một con chó sói nằm chết trong vũng máu, lúc này mới bừng tỉnh "con nghé con" mà mấy tên bình sĩ ban nãy kia nói là ám chỉ cái gì.
Trường Lăng nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Minh Nguyệt Chu.
Lúc nàng tỉnh lại thấy Minh Nguyệt Chu không có ở đây, còn cho rằng bởi vì hắn không thể mang theo mình nên bỏ trốn trước một bước, khi nàng nghe thấy động tĩnh khám xét núi bên ngoài cửa động, thấy có mấy tên binh sĩ lâu la mò tới, nàng còn chẳng thèm để ở trong mắt, ra khỏi động, tùy ý náu mình trên cây, lại dùng đá chọc tức một con chó hoang đi hù dọa người, nghĩ rằng khi binh sĩ Mộ Vương Bảo giải tán sẽ tìm cơ hội rời đi.
Không nghĩ tới Minh Nguyệt Chu này đã đi rồi lại trở về.
Hắn đội một chiếc khô lâu sắt không ẩn núp cho kỹ, khi không chạy lên núi đâm chết binh sĩ, cho rằng đại nạn không chết tất có hậu phúc hay sao?
Trường Lăng liếc nhìn binh sĩ dưới chân, "Mộ Vương Bảo vốn không biết chúng ta đã rời khỏi núi Lộc Minh hay chưa, ngươi tùy tiện động thủ như vậy, đợi đội trưởng tuần tra phát hiện, bọn chúng rất nhanh sẽ tập hợp lại tất cả binh lực bao vây núi, tới lúc đó có mọc thêm cánh cũng khó lòng chạy thoát."
Minh Nguyệt Chu sao có thể không biết điều này?
Hắn thất thần trong giây lát, khàn giọng nói:
"Ta… ta cũng không thể bỏ lại cô nương một mình."
Trường Lăng ngược lại không ngờ tới hắn sẽ trả lời như vậy, "..."
"Ơn cứu mạng của cô nương, tại hạ không dám quên."
Trường Lăng ngẩn người:
"Ặc... Bây giờ ngươi không còn hận ta bỏ lại bà ngoại của ngươi sao?"
"Ta…" Minh Nguyệt Chu nghẹn lại, "Lúc trước hiểu lầm cô nương, thật sự..."
"Quên đi, không có thời gian để phí lời." Trường Lăng đột nhiên tới gần hắn mấy bước, nhìn chằm chằm khô lâu sắt rồi vòng quanh hắn hai vòng, lại ra hiệu cho Minh Nguyệt Chu cúi đầu xuống, Minh Nguyệt Chu không hiểu nguyên do, mặc kệ Trường Lăng giữ mặt nạ sắt nghiên cứu một lúc lâu, mới nghe nàng nói:
"Ngay cả một lỗ khóa cũng không tìm thấy, xem ra trong thời gian ngắn, mặt nạ này sẽ không mở ra được."