Minh Nguyệt Chu vốn đã leo được tới điểm cuối, thấy dây cầu lắc lư, quay đầu lại mới phát hiện ra tình huống nguy hiểm, trong bụng khiếp sợ, vội vã quay ngược trở lại.
Sở Thiên Tố cùng Thương Vân đã đấu đến long trời lở đất, Nam Hoa châm pháp của bà thiên biến vạn hóa, Thương Vân nhận thấy rất khó để tới gần bà trong phạm vi ba thước, thế là bèn hạ lệnh một tiếng, lệnh cho đám cung thủ đồng loạt phóng tiễn. Mưa tên tập kích tới, ngân châm cũng chỉ có thể ngăn chặn được một hai, Sở Thiên Tố không thể tránh né, chỉ có thể miễn cưỡng che chắn chỗ yếu hiểm, nhưng vẫn có hai mũi tên lần lượt cắm vào bả vai và giữa đầu gối của bà.
Minh Nguyệt Chu vừa kéo Trường Lăng về lại trên cầu, thấy Sở Thiên Tố không thoát ra được, nghĩ muốn leo trở lại cứu bà, nào ngờ thân thể vừa ngả về phía trước, đã bị Trường Lăng nắm lấy bả vai, không để cho hắn tiếp tục cử động.
Trường Lăng sắc mặt tái nhợt:
"Trở về chính là chịu chết."
"Chẳng lẽ muốn ta trơ mắt nhìn bà ấy chết?" Minh Nguyệt Chu gạt tay nàng, Trường Lăng bỗng nhiên nắm lấy cổ tay hắn, mang theo lực độ nặng trịch, "Ngươi chết rồi, Sở bà bà sẽ không sống một mình, ngươi còn sống, mới có thể đòi lại từng món nợ này."
Minh Nguyệt Chu hô hấp ngưng trệ.
Tiễn trận tới rìa vách đá thì dừng lại, Thương Vân ngắm trúng thời cơ, tung người nhảy lên, muốn ép bà phải rời khỏi đầu cầu, đao phong sượt qua mặt, cắt đứt mấy sợi tóc mai, Sở Thiên Tố gắng gượng chống đỡ một mình, có liều mạng cũng không để cho đám người Thương Vân tới gần cầu treo một bước.
Tròng mắt của Minh Nguyệt Chu như muốn nứt ra, hai tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, toàn thân run rẩy kịch liệt.
Nhưng một giây tiếp theo, hắn quay người lại, căm hận mà lao thẳng về phía núi Lộc Minh, mặc kệ phía sau truyền tới tiếng đao tiễn, hắn cũng không dám quay đầu.
Lần đầu tiên hiếm có trên đời, lại trở thành một kẻ đào binh.
Đối với Minh Nguyệt Chu là thế, còn với Trường Lăng mà nói chẳng nhẽ lại không phải vậy?
Từ khoảnh khắc Thương Vân xuất hiện đã định trước, phải có một người liều chết thủ tại đầu cầu.
Ơn cứu mạng, tình nghĩa hơn mười năm dốc lòng chăm sóc, lời hứa mang bà cháu hai người rời khỏi Mộ Vương Bảo, bây giờ lại là vì chính mình mà giành lấy cơ hội thoát thân?
Một tiếng rên đau đớn thấu xương vang lên, khiến cho Trường Lăng không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh đao như chớp, trong nháy mắt, "phụt" một tiếng máu bắn lên ba thước trên vách đá, uốn lượn như rồng bay.
Ngân châm từng chiếc rơi xuống trong vũng máu, Sở Thiên Tố ngã xuống đất, Đào Phong đang muốn vượt qua bà chém đứt dây cầu, chân phải lại đột ngột bị bà bám chặt lấy.
Thương Vân sải bước lên tới, chém một đao vào vai Sở Thiên Tố, lập tức máu phun ra như suối, nhưng mà Sở Thiên Tố vẫn không có ý định buông tay, bà ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hắn, mấp máy miệng nói vài câu.
Trường Lăng nhìn không rõ Sở Thiên Tố nói cái gì, nhưng thấy Thương Vân toàn thân run rẩy, cuối cùng không chần chừ nữa, "xoẹt" một tiếng, mũi đao đâm xuyên qua ngực Sở Thiên Tố, máu trào ra thành tia, bắn đầy khắp người Thương Vân!
Minh Nguyệt Chu bỗng nhiên quay đầu, toàn thân không kiềm chế được mà run rẩy:
"Bà ngoại!"
Chỉ tiếc rằng, tiếng "bà ngoại" mà Sở Thiên Tố vẫn luôn mong chờ suốt hơn mười năm nay, đến cuối cùng cũng không thể nghe thấy được nữa.
Giữa chân trời một tia sét sáng rực cắt xoẹt qua màn đêm đen sâu thẳm, tựa như tên rời nỏ.
Máu tươi của Sở Thiên Tố dính trên má Thương Vân tí tách rơi xuống, hắn giẫm qua thi thể Sở Thiên Tố, xách trường đao lên, một đao rồi lại một đao chém đứt từng sợi xích sắt.
Cầu xích sắt dưới chân rung chuyển dữ dội, sau lưng vô số mũi tên dày đặc như mưa bay tới, Trường Lăng loạng choạng đứng lên, gom hết sức lực kéo Minh Nguyệt Chu chạy về phía cuối cầu treo. Khi sợi xích cuối cùng bị Thương Vân chém đứt, hai người liền gắng sức nhảy bổ về phía trước, sau bao hung hiểm cuối cũng cũng đặt chân lên được mỏm vách đá đối diện.
Một đường sinh tử, giành được cơ hội sống, mà hai người nửa điểm vui mừng cũng không có.
Sấm sét từng hồi đánh xuống phía chân trời, chiếu sáng toàn bộ những hung ác dữ dội của ngọn núi đối diện, Minh Nguyệt Chu ngơ ngác nhìn, hai tay siết chặt.
Trường Lăng chỉ liếc nhìn một cái, "Binh mã trong Mộ Vương Bảo hai giờ nữa có thể sẽ bao vây ngọn núi này."
Nàng bình tĩnh nói xong, không đứng yên nữa.
Cuồng phong cuốn theo mưa lớn rào rào táp lên người, mạnh đến mức có cảm giác đau buốt, Minh Nguyệt Chu đi theo phía sau nàng một lúc, thấp giọng hỏi:
"Vì sao?"
Trường Lăng dừng chân.
Minh Nguyệt Chu:
"Chẳng phải ngươi nói Thương Vân không phải là đối thủ của ngươi?"
Hắn đội khô lâu sắt cho nên nhìn không ra biểu cảm, nhưng hai vai đột nhiên trùng xuống, rõ ràng là không thể che giấu được nỗi đau thấu tận xương tủy.
"Nói vậy chỉ muốn lừa ngươi lên cầu trước."
"Nhưng ngươi rõ ràng vừa mới..." Minh Nguyệt Chu nhớ lại hình ảnh lúc nàng một mình cũng đủ sức chặn lại trận tiễn, "Võ công của ngươi rất tốt, lại để cho bà ngoại ta chặn hậu... Ngươi không hẳn là không thể cứu bà, nhưng ngươi ngay cả thử cũng chưa từng thử qua!"