Hầu kết của người mặt sắt giật giật, Trường Lăng không rõ hắn là bị xúc động hay là đang nhẫn nhịn không đánh lão nhân, vì vậy nói: "Bà bà, nơi này không thể ở lâu."
Sở Thiên Tố lúc này mới nhớ ra tình cảnh nguy cơ tứ phía hiện tại, lấy tay áo chấm chấm viền mắt, từ trong ngực móc ra túi gấm đựng kim châm, "Ta phải giúp A Chu giải huyệt câm trước đã."
Trường Lăng ngạc nhiên hỏi: "Người làm sao biết được hắn bị trúng huyệt câm mà không phải là bị độc câm?"
Sở Thiên Tố: "Nếu như cổ họng bị hỏng, khi thấy ta vẫn nên mắng chửi mấy câu, nhưng đây một tiếng cũng không thốt ra, không phải bị phong bế huyệt đạo thì là cái gì?"
Trường Lăng: "..."
Người mặt sắt: "..."
Nói xong, cũng không chờ người mặt sắt tỏ thái độ, đầu ngón tay Sở Thiên Tố phong bế từng điểm đại huyệt toàn thân hắn, ngay sau đó kẹp lên mấy cây ngân châm, thuần thục mà hung hăng đâm xuống từng điểm trên người cháu ngoại mình.
Tư vị của Nam Hoa châm pháp Trường Lăng đã nếm qua, nàng nghĩ lại vẫn thấy sợ hãi đứng ở bên cạnh xem một lúc, chờ tới khi Sở Thiên Tố châm lên châm xuống xong, thấy A Chu này chẳng qua chỉ rên lên một tiếng vào lúc sau cùng, mắt chớp cũng không chớp, Trường Lăng không nhịn được hỏi: "Cái này sẽ giải được hết huyệt câm sao?"
Sở Thiên Tố cũng có chút không xác định, "Con xem thử xem, có thể lên tiếng không?"
Người mặt sắt từ từ đứng dậy, khẽ ho một tiếng, gật đầu nhẹ đến mức khó có thể nhìn thấy nói: "Ừm."
"..."
Kiệm lời như vàng tới vậy, có vẻ như việc giải hay không giải huyệt đối với hắn mà nói cũng chẳng có khác biệt gì cho lắm.
Trường Lăng chỉ sợ hai bà cháu này lại tiếp tục im lặng, bèn quay người kéo lấy dây leo dưới vách đá: "Có chuyện gì thì giữ lại, chờ thoát ra rồi hãy nói tiếp."
Họ đều là người biết võ công.
Cho dù một già một bị thương còn có một người không thể thi triển nội lực, nhưng chuyện leo dây mây vượt vách đá này đối với họ mà nói cũng không quá mức tốn sức, chỉ mất thời gian có nửa canh giờ, họ đã leo tới được lưng chừng vách núi.
Vách đá trước mặt càng leo càng dốc, rất khó để tìm điểm tựa, muốn leo tới đỉnh hoàn toàn phải dựa vào lực cánh tay, vào thời điểm này người có tuổi khó tránh được việc để lộ ra vẻ mệt mỏi. Người mặt sắt thấy vậy bèn nhanh chóng trèo mấy bước lên tới đỉnh, lại ra sức kéo Sở Thiên Tố lên theo, chờ khi hắn muốn kéo Trường Lăng lên, cổ tay Trường Lăng liền dùng lực, nhảy ngược lên một cái, sau đó tiếp đất một cách dễ dàng.
Trường Lăng: "Nếu không phải lo lắng mấy người trượt tay, ta sớm đã tới rồi."
Người mặt sắt lập tức cảm thấy trên mặt có một cái mũ chụp, trái lại cũng rất tốt.
Trên vách đá, gió lạnh gào thét.
Phía trước có con đường nhỏ quanh co dẫn tới đỉnh núi, mà điểm tận cùng là cây cầu xích thông qua núi Lộc Minh.
Ba người thẳng tiến được mấy bước, Trường Lăng đột nhiên cảm thấy không đúng, ánh mắt chăm chú nhìn phía trước, "Khoan, có mai…"
Tiếng "phục" còn chưa nói hết, liền nghe thấy âm thanh của vũ khí đột ngột vang lên, một tốp quân binh từ trong bụi cây tối đen như mực rào rào chui ra, giương nỏ tiễn sắc bén lên, trong nháy mắt liền vây kín lấy bọn họ chật như nêm cối.
Có hai người từ trong đám đông bước ra, đi đầu là một người trung niên toàn thân mặc khải giáp màu đen, theo sát bên cạnh, chính là người trẻ tuổi đã dùng cung nỏ bắn bị thương A Chu tại núi Nhạn Hồi.
Người trung niên nọ nắm chặt trường kiếm, đôi mắt nheo lại, Sở Thiên Tố bảo vệ người mặt sắt phía sau lưng chính mình, không thể tin được nhìn hắn mà nói: "Thương Vân… Sao ngươi lại ở đây?"
Người được gọi là Thương Vân khóe miệng khẽ nhếch lên cười mang theo một tia tàn nhẫn, "Sở bà bà, thủ đoạn thật giỏi..." Hắn liếc nhìn người trẻ tuổi bên cạnh, "Nếu không phải Đào Phong thông minh, bảo ta ở đây chờ sẵn, không biết chừng đã thật sự để cho các ngươi trốn thoát rồi."