Đào Phong mặt không biểu cảm nói: "Bảo chủ quá khen, Đào Phong không dám kể công, tất cả đều nhờ Hạ công tử thần cơ diệu toán."
Thì ra người này chính là Bảo chủ của Mộ Vương Bảo trong truyền thuyết.
Trường Lăng khẽ nhíu mày.
Hạ công tử trong lời này, chẳng lẽ là cùng một người với "Hạ Cẩn Chi" mà lúc trong ngục người kia có nhắc tới? Chỉ không biết việc các nàng nhất thời nảy sinh ý tưởng đào ngục, cái vị Hạ công tử kia làm thế nào mà "thần cơ diệu toán" ra được.
Thương Vân quét qua bọn họ một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người mặt sắt, "Ta không ngờ rằng, có một ngày ngươi lại lưu lạc tới Mộ Vương Bảo của ta, Minh Nguyệt Chu."
Người mặt sắt im lặng trong giây lát, sau đó mở miệng nói, "Ta cũng không ngờ được."
Đây là lần đầu tiên Trường Lăng nghe thấy tên của hắn, cũng là lần đầu tiên thấy hắn nói chuyện, tuy rằng giọng nói có hơi khàn khàn, nhưng lại dễ nghe hơn dự liệu rất nhiều.
Chỉ là cái tên Minh Nguyệt Chu này, sao lại có chút quen tai.
"Nếu ta biết sớm hơn một chút, nhất định sẽ lóc thịt ngươi hầm canh uống." Thương Vân nói mấy lời đẫm máu, khóe miệng vẫn mỉm cười, "Có điều uống muộn một chút, cũng không có vấn đề gì cả."
Minh Nguyệt Chu nghe vậy thì cảnh giác lùi lại một bước, một tay gác sau lưng, làm một động tác ra hiệu "các ngươi rút lui" cho Trường Lăng, Trường Lăng cùng Sở Thiên Tố hơi kinh ngạc, Minh Nguyệt Chu liếc Đào Phong một cái, sau đó nói với Thương Vân: "Thương Vân năm đó tốt xấu gì cũng là danh tướng của Đại Nhạn, sao vậy, bây giờ lại trở thành con chó của Đông Hạ rồi."
Thương Vân nghe vậy thì mỉm cười, "Miễn là có thể giết được ngươi, trở thành chó của ai thì có quan hệ gì? Năm đó ngươi giết con trai của ta, ta liền thề với trời, kiếp này nếu ngươi không chết ta tuyệt đối sẽ không dừng lại."
Minh Nguyệt Chu: "Lệnh lang vì ham muốn ích kỷ của mình mà đồ sát cả một thôn, ta còn chê một mạng của hắn không đền bù được hàng trăm mạng sống của những người dân vô tội."
Thương Vân lập tức phẫn nộ, "Minh Nguyệt Chu, vong hồn chết dưới đao của ngươi cũng không ít, ngươi có dám nói ai nấy trong số họ cũng đều là người đại gian đại ác hay không? Ngươi giết người, con trai ta cũng giết người, đều là giết người, cớ gì lại phân cao thấp!"
Lời này của Thương Vân vừa nói ra, khiến cho toàn thân Trường Lăng rét lạnh.
Mười một năm trước, dưới núi Phục Long, từng có một người đối mặt với xác chết đầy đồng của quân đội Việt gia, cũng dùng loại khẩu khí như vậy mà nói với nàng rằng: "Các ngươi dùng đao giết người, chúng ta dùng mưu giết người, đều là giết người, há có thể đánh giá?"
Trường Lăng ngơ ngác nhìn Thương Vân, người diện mạo hung dữ trước mắt này cùng với Thẩm Diệu năm đó lại có thể trùng khớp đến như vậy, nàng bất giác siết chặt nắm đấm, nỗi căm hận giấu tận dưới đáy lòng không thể kiềm chế được nữa mà trào ra.
Trên đời này người tốt chung quy vẫn lương thiện dẫu cho thiên biến vạn hóa, nhưng loại người thâm độc vô sỉ như này lại nghìn bài một điệu khiến cho người khác ghê tởm.
Minh Nguyệt Chu thấy Trường Lăng và Sở Thiên Tố hoàn toàn không có ý định rời đi, trong lòng nôn nóng, liền ném cho Trường Lăng một ánh mắt khẩn thiết.
Thương Vân thấy có điều dị thường, chỉ sợ vuột mất cơ hội tốt, cuối cùng không tiếp tục nói nhảm nữa, giơ tay ra hiệu cho binh sĩ phía sau giương cung, sau đó hướng về phía Minh Nguyệt Chu bật cười điên cuồng, "Ta vốn có lòng giữ lại một mạng cho tiểu cô nương xinh đẹp này, nhìn ngươi đối với nàng thực sự khẩn trương, vậy thì tiễn luôn các ngươi cùng xuống suối vàng đi!"
Dứt lời liền vung cánh tay lên, ngay tập tức, hàng ngàn mũi tên thế như cuồng phong, chi chít dày đặc mà bay tới!
Nỏ tên dày đặc như vậy, bất kể là ai ở đây cũng không thể tránh được, huống hồ bọn họ ban đêm trốn chạy vội vã, trong tay ngay cả nửa cây binh khí có thể chống lại cũng không có.
Đúng lúc này, đúng vào thời điểm này, đột nhiên có một người lăng không nhảy tới, giống như một cơn bão cuồn cuộn nổi lên, lấy tư thế một người giữ cửa vạn người không mở được chặn tại phía trước.
Phảng phất như gió núi trở nên đình trệ, sao trời cũng trở nên ngưng đọng, ống tay áo của Trường Lăng phất lên phong ba vạn trượng, giương cánh tay lên, trong nháy mắt, hàng nghìn mũi tên bay ngược trở về!