"Dưới đáy núi Nhạn Hồi có một đoạn hang động, nước sông chảy qua động đó tiếp giáp với dòng chảy bên ngoài, cho nên ta mới nói…" Trường Lăng tiếp, "Sông ở núi Nhạn Hồi không phải là nội hà."
Người mặt sắt quay đầu lại, sững sờ nhìn Trường Lăng.
Chỉ sợ toàn bộ Mộ Vương Bảo cũng không có ai biết, dưới đáy núi Nhạn Hồi lại có đường thông ra bên ngoài.
Còn về Trường Lăng… Lần đầu tiên nàng nghe được từ trong miệng Sở Thiên Tố câu "Ta vớt ngươi lên từ sông băng dưới núi Nhạn Hồi" liền đoán ra được điểm này, cho nên khi nàng nói với Sở Thiên Tố suy nghĩ này nàng đã hỏi: "Bà bà, ngài cho rằng năm đó ta làm sao từ bên ngoài trôi tới được Mộ Vương Bảo?"
Sở Thiên Tố lập tức có loại kích động muốn cầm châm tự đâm chính mình một trăm lần.
Tháng ba đầu xuân, dưới nước vẫn là một mảng lạnh buốt.
Hai người ngâm dưới nước quá nửa canh giờ, sớm đã lạnh đến thấu xương rồi, đợi tới lúc lên được bờ toàn thân Trường Lăng đã tê dại mà bò lăn ra đất, phải mất nửa ngày mới loạng choạng ngồi dậy, đưa tay ra muốn kéo hắn một cái.
Người mặt sắt đang muốn bắt lấy, mà lúc ngẩng đầu lên, lại hoàn toàn ngây dại.
Dưới ánh trăng mờ ảo tỏa chiếu qua khe hở giữa những đám mây, mảnh áo đơn sũng nước dán chặt trên người nàng, thân hình linh lung lồi lõm thoáng nhìn không bỏ sót chút gì, búi tóc ở dưới nước đã bị xõa tung, mái tóc đen lúc này đang mềm mại rủ xuống, bùn đen bôi trên mặt sớm đã được trút bỏ sạch sẽ, da trắng như ngọc, đôi mắt lại giống như một dòng nước trong vắt, nói không ra có bao nhiêu rực rỡ động lòng người.
Trái tim hắn thình thịch nhảy loạn, trong tâm trí lại càng rối tinh rối mù.
Hắn không hiểu nổi trên thế gian này sao lại có nữ tử xinh đẹp như vậy, càng không thể hiểu nổi nữ tử như vậy sao lại lưu lạc đến Mộ Vương Bảo, nhớ lại đêm qua chính mình còn còn suýt chút nữa bóp chết người ở trong địa lao, hắn bỗng cảm thấy mình khỏi cần lên bờ nữa, có lẽ cứ ngâm trong nước suốt thiên trường địa cửu mới đúng.
Trường Lăng nhìn không ra hết thảy những xoắn xuýt dưới lớp mặt nạ sắt của người này, thấy hắn động cũng không động, cũng lười để ý đến hắn, bèn đứng dậy dạo bước về phía trước thăm dò địa thế.
"Hiện tại chúng ta đang đứng tại mặt sau của núi Bắc Ngọc, mọi con đường phía trước núi này đều có trọng binh trấn giữ, nếu muốn lêи đỉиɦ ngoại trừ leo lên vách đá chặn đứng này, thì không còn con đường nào khác."
Trường Lăng thấy người mặt sắt trở mình lên bờ, chỉ ngón tay vào cầu treo bằng sắt giữa núi Bắc Ngọc và núi Lộc Minh, "Qua cầu này, mới xem như là ra khỏi địa giới Mộ Vương Bảo."
Người mặt sắt ngẩng đầu nhìn, trong lòng không khỏi thầm bội phục Trường Lăng, bao nhiêu người hao tổn tâm huyết, bất luận là kết thành đội nhóm xông tới hay là lặng lẽ ẩn núp trong hòm, cho dù là có người sử dụng thuốc nổ, cũng chưa từng có ai trốn ra được Mộ Vương Bảo, thiếu nữ này nhìn qua không quá hai mươi tuổi, vậy thì lấy đâu ra can đảm cùng với kiến thức để có thể tìm ra con đường như vậy.
Lúc này, trong bụi cây bỗng nhiên lướt qua một bóng người màu đen, người mặt sắt khẽ chấn động, vô thức chắn trước người Trường Lăng.
"A Chu, là ta." Một thân ảnh lớn tuổi từ trong bóng tối bước ra, đó không phải Sở Thiên Tố thì còn là ai?
Người mặt sắt toàn thân cứng đờ, hai nắm tay siết chặt.
Quả thực cách một chiếc mặt nạ nhìn không thấu biểu cảm của hắn, nhưng có thể cảm nhận được hô hấp của hắn ngày càng dồn dập hơn, Trường Lăng có chút vui mừng vì người này không thể phát ra tiếng, bằng không nếu như hắn không kiềm chế được mà gào lên mấy câu như là "Bà tới làm gì", "Bà đi đi", vậy thì mưu đồ tối nay sẽ thất bại trong gang tấc.
Sở Thiên Tố thận trọng dè dặt bước tới gần cháu ngoại của mình, muốn xoa lên vết thương trên người hắn, nhưng lại không dám chạm vào, "Con chịu khổ rồi... A Chu, con có còn nhận ra bà ngoại hay không?"