Cho đến tận lúc này, khi bà hỏi "ta cũng nhận ngươi làm đồ đệ có được hay không", trái tim của Trường Lăng mới có loại xúc động chưa từng có.
Khó có được cơ hội, Trường Lăng chủ động hỏi:
"Trong lòng bà bà đã không buông bỏ được sư phụ, vì sao ngày đó lại muốn gả cho người khác?"
Cây châm trong tay Sở Thiên Tố khựng lại, ánh mắt mơ màng, "Ta và sư phụ ngươi... Khoảng thời gian ở cạnh nhau xung đột còn nhiều hơn chuyện vui. Hắn lại là người cố chấp. Tranh cãi nhiều chẳng lẽ không có lúc mệt mỏi? Sau đó, trong lúc tức giận ta liền đồng ý gả cho người khác, sư phụ của ngươi, hắn... hắn cũng không giữ ta lại, vì vậy ta liền hoàn toàn chết tâm."
Trường Lăng không ngờ rằng vị sư phụ nhân từ rộng lượng của mình lại từng là người như vậy, nhất thời có chút nghẹn họng, Sở Thiên Tố thần sắc hoảng hốt, "Chỉ là... Năm đó nếu như ta không rời xa hắn, có lẽ hiện tại cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này."
Hơn mười năm trước, chồng và con trai của bà không biết phạm phải đại tội gì với Nhạn đế, cả nhà bị phạt đày đến Mộ Vương Bảo, trên đường lưu đày người thì đói chết, người thì bệnh chết, chỉ còn lại bà cùng với đứa cháu trai lúc đó mới có tám tuổi may mắn sống sót.
Bà vốn đã rất thương tâm, cũng từng muốn tìm cái chết, nhưng vì nghĩ đến đứa cháu tuổi nhỏ không nơi nương tựa, cho nên vẫn cố cắn răng chịu đựng.
Nhưng chỉ chưa đầy hai năm, cháu trai của bà vẫn không thể chịu đựng được sự hành hạ dã man trong Bảo, cuối cùng chết vì bệnh trong gió rét tháng chạp.
Không bao lâu sau, bà vô tình cứu được Trường Lăng trôi dạt giữa sông.
Lúc đầu là ôm một phần thiện tâm, nhưng khi bà nhận ra Trường Lăng là đồ đệ của người nọ, trong khoảnh khắc, dường như đã gợi lên hồi ức chôn sâu dưới đáy lòng.
"Ta tuổi đã cao rồi, nối lại tiền duyên là chuyện vô căn cứ... Ta cũng chỉ muốn chữa khỏi cho ngươi rồi đi gặp hắn…” Mắt Sở Thiên Tố chứa một tia hoài niệm, "Đã hơn năm mươi năm, có thể cùng ngồi xuống uống một chén rượu, đã là tốt lắm rồi."
Trường Lăng nói:
"Sư phụ ta trước giờ không uống rượu."
Sở Thiên Tố sững sờ, "Cũng phải, hắn đã xuất gia làm hòa thượng rồi, hẳn đã sớm bỏ rượu thôi."
Bao nhiêu tình cảm, mới khiến cho năm nung nấu thành nỗi day dứt.
Trường Lăng không thể nào biết được.
Sau khi Sở Thiên Tố rời đi, nàng một mình quỳ gối ngồi dựa trên đỉnh băng, bóng lưng dài dài chiếu xuống mặt đất, hướng về phía mặt trời nhô lên từ đằng đông.
Từ lúc tỉnh dậy cho tới nay, nàng còn chưa từng tĩnh tâm nghĩ về con đường phía trước.
Biển người mênh mông, ngay cả diện mạo thực sự của Phó Lưu Cảnh nàng cũng không biết, vật đã sai, người cũng sai, mọi thứ đều sai, thù này biết phải báo từ đâu?
Hiện tại nàng đang ở Mộ Vương Bảo cách xa ngàn dặm, đừng nói là chạy trốn, lúc này rốt cuộc là hồi hồn hay là hồi quang phản chiếu cũng không thể biết được.
Trường Lăng khẽ thở dài.
Lúc này cách không xa mơ hồ truyền tới tiếng bước chân, chỉ nghe thấy giọng nói của một nam tử: "Ngươi nói ngươi xem, khi không có chuyện khỉ gió gì lại dẫn ta tới đây? Ngươi chưa từng nghe qua ở trên này có thứ gì đó không sạch sẽ à!"
Một nam tử khác trầm giọng nói:
"Ta luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng, ngươi không nhìn thấy Sở bà bà rất hay lén la lén lút quanh quẩn xung quanh núi Nhạn Hồi hay sao, hừ, ai biết được bà ta đang che giấu chuyện gì không dám để người khác phát hiện."
Là binh tốt của Mộ Vương Bảo!
Trường Lăng trong lòng kinh hãi, nàng đang định vịn thân đứng lên, hai tên binh sĩ đã vòng qua khúc ngoặt, xuất hiện trước mặt nàng.
*Tác giả có lời muốn nói:
Ừm, không sai.
Ngoại trừ trái tim kia, Lăng của ta từ thể xác tới linh hồn vẫn là một thiếu nữ mười bảy tuổi..
Cho nên câu chuyện này không phải tình chị - em, giả sử có là người kia đi chăng nữa, người ta hiện tại cũng hai mươi mốt tuổi, hơn nữ chính bốn tuổi lận, Lưu Cảnh huynh cũng tầm 30 rồi.
Tiếp nữa, khả năng sẽ đoán được "người ấy của năm đó là ai" (Đùa chút, đây không phải là trọng điểm).
Nam chính là kiểu có thể đối phó với nhiều hạng người, tất nhiên phải có vài cái tên rồi.