Mộ Vương Bảo của Nhạn quốc, thoạt nghe giống như một rừng mộ xui xẻo, trên thực tế lại là một vùng đất hoang đầy chướng khí, chuyên tiếp nhận những kẻ bị lưu đày nghìn dặm, có tin đồn rằng phạm nhân bị đưa tới nơi này chưa từng có người sống sót trở ra, toàn bộ đều bị hành hạ đến chết sau khi bị vắt kiệt đến giọt máu cuối cùng. Khác với những nơi lưu đày khác chính là, cho dù Nhạn quốc ban ân xá, Mộ Vương Bảo lại là trường hợp ngoại lệ, vì vậy lấy từ “Mộ” để đặt tên cũng thực chính xác.
Trường Lăng lúc này mới đánh giá lại Sở Thiên Tố một lần nữa, bà một thân áo gai sờn rách, bàn tay mười ngón đầy những vết thương cũ mới, hẳn là do lao động quanh năm mà thành.
Sở Thiên Tố theo ánh mắt của Trường Lăng cúi đầu nhìn xuống, hoàn toàn không để bụng mà cười đùa, "Ta ở Mộ Vương Bảo chỉ là người làm việc vặt, so với những người phía dưới kia, thời gian qua cũng xem như là thư thái rồi."
Trường Lăng đưa mắt nhìn bốn phía.
Nói như vậy, nàng là bị thác nước cuốn một đường trôi thẳng tới địa phủ nhân gian tiếng tăm lẫy lừng của Nhạn quốc, vẫn phải thực sự cảm thấy may mắn.
Mấy ngày tiếp theo, Sở Thiên Tố mỗi đêm đều sẽ xách theo giỏ đựng thức ăn thậm chí cả nồi niêu bát đũa gì đó tới động băng tìm Trường Lăng, mãi cho tới khi tảng sáng mới rời khỏi. Đúng như bà đã nói, so với những kẻ bị lưu đày khác, bà cũng xem như được sinh hoạt tự do rồi. Nhưng Trường Lăng không thể hiểu nổi, với thân thủ của Sở Thiên Tố, vì sao không chạy trốn khỏi Mộ Vương Bảo, mà lại cam chịu ở trong Bảo bị người quản chế hơn mười năm.
"Ngươi cho rằng trốn khỏi Mộ Vương Bảo là chuyện đơn giản?" Sở Thiên Tố lấy ra mấy cây châm, "Hơn nữa ta chỉ là một lão thái bà lẻ loi cô độc, ra ngoài, phải đi đâu để vừa có việc làm vừa trốn đông tránh tây?"
Tương truyền Nam Hoa châm pháp không những có thể trị độc chữa thương, còn có thể vô hình gϊếŧ người trong chớp mắt, chỉ dựa vào thần kỹ độc môn này cũng đủ khiến cho bao nhiêu người trong giang hồ phải thèm nhỏ dãi.
Trường Lăng oán thầm trong lòng, trực giác mách bảo Sở Thiên Tố không nói ra sự thật, có điều người ta đã không muốn nói, nàng cũng lười truy cứu nguyên do.
Nàng đại mộng mới tỉnh, xương cốt thân thể vẫn còn quá yếu, căn bản không thể khống chế được nội lực mạnh mẽ trong cơ thể, cộng thêm suy tư quá độ, thường thường sau giờ Tý sẽ phải chịu đựng đủ sự giày vò của nội lực cắn trả, Sở Thiên Tố chỉ sợ nàng có sơ xuất chuyện gì, cho nên mỗi đêm đều tới giúp nàng châm kim giải huyệt. Không ngờ Trường Lăng nhìn thấy có hai lần, mà đã ghi nhớ hơn nửa châm pháp, Sở Thiên Tố không giận nàng học trộm, trái lại còn thán phục không thôi.
"Ta mất bao nhiêu công sức muốn truyền châm pháp này cho con trai và cháu trai của ta, ai ngờ bọn chúng đều học không đến nơi đến chốn, ngươi mới nhìn có mấy lần đã tìm ra được cách vận hành... Chẳng trách ngay cả sư phụ ngươi cũng không luyện được mười tầng Thích Ma kinh, lại để cho một tiểu nha đầu như ngươi học được, quả nhiên là kỳ tài, kỳ tài... Này, nếu như hắn đồng ý, ta cũng nhận ngươi làm đồ đệ có được hay không?"
Lần trước tuy rằng nàng biết Sở Thiên Tố là ân nhân cứu mạng chính mình, nhưng nàng hiểu rất rõ ràng, người ta ra tay tương trợ, phần lớn vẫn là nể tình sư phụ của nàng, nàng âm thầm ghi nhớ phần ân tình này, nghĩ tới ngày sau sẽ tận lực hoàn trả, trong lòng liền xem vị bà bà này như người dưng nước lã.