Trường Lăng

Chương 37

Trường Lăng theo bản năng tung người nhảy lên, do trong lòng có chút khẩn trương, cho nên vận khí đi quá xa, vậy nên khi hai tên binh sĩ mới leo tới đỉnh núi liền trông thấy phía chân trời đen như quạ có một thân ảnh màu trắng bay lướt qua, sau đó biến mất không còn dấu vết.

Dưới bầu trời tối đen, cây cối khô cằn xơ xác, gió rét từng trận thét gào, như thể dã quỷ qua sông ban đêm.

Hai tên binh sĩ run lẩy bẩy mặt xanh mét nhìn nhau, đồng thanh hét lên:

"Có quỷ..."

Hai người vừa lăn vừa bò mà chạy trốn.

Trong rừng, cái người bị gọi là quỷ kia đang treo hai tay trên cành cây, lực tay chống đỡ không nổi, đột ngột lơi lỏng, cả người ngã lăn xuống đất, nàng đau đến mức không chịu được phải xoa đầu gối.

Đường đường Việt nhị công tử lại vì trốn hai tên binh sĩ lâu la mà ngã sấp mặt, nếu ai đó quen biết nàng có mặt ngay lúc này, chắc chắn sẽ cười rụng răng cửa, có điều ngẫm lại một chút, hiện tại nàng đã biến thành bộ dạng yểu điệu thế này, nếu thực sự có người nhận ra, đó mới gọi là thấy quỷ.

Trường Lăng chống eo khập khiễng trở về trong động.

Nội lực của nàng quả thực còn chưa tiêu tan, nhưng thể chất chỉ trong một đêm liền trở về thời niên thiếu, haiz, có thể còn không bằng một đứa trẻ con. Giống với việc trong tay nắm một thanh kiếm mà không có chuôi, lưỡi kiếm có sắc bén đến mấy cũng không thể thi triển, nếu như cứ cưỡng ép mà làm tới, chẳng khác gì tự đào mồ chôn mình.

Trường Lăng nghĩ chờ đến khi đi lại nhanh nhẹn hơn một chút, mỗi ngày đều sẽ chạy quanh núi Nhạn Hồi mấy vòng, nghe khẩu khí của hai tên binh sĩ kia, tựa hồ đang nói trên núi Nhạn Hồi có chuyện ma quỷ gì đó, chẳng trách hơn mười năm nay vẫn không có ai phát hiện ra động băng mà Sở Thiên Tố che giấu.

Chỉ có điều, hai ngày nay dường như bị nhìn ra sơ hở, cũng không biết liệu có ảnh hưởng gì tới bà bà hay không.

Trường Lăng phán đoán quả không sai.

Hai ngày kế tiếp, Sở Thiên Tố không có lên núi tìm nàng, tuy rằng Trường Lăng lo lắng, nhưng Mộ Vương Bảo đất rộng người đông, nàng ngay cả người sống ở nam hay bắc cũng không biết, tùy tiện xuống núi e là làm chuyện vô ích.

Đỉnh núi Nhạn Hồi cao vυ't tới tận mây, đương nhiên là không thể tìm thấy cái gì có thể ăn được, may mắn thay dưới sườn núi rừng cây rậm rạp, khe suối chảy róc rách, thuận tay bắt một ít tôm cá gì đó cũng có thể no bụng.

Cứ như vậy qua hai ngày, Trường Lăng đi đứng mặc dù không nhẹ nhàng được như én bay, nhưng hoạt động đã bình thường trở lại, nàng lần mò theo đường núi Nhạn Hồi từ trên xuống dưới đến độ thông thuộc, đối với địa thế trong núi đại khái cũng có thể bao quát rõ ràng.

Phục dịch ở Mộ Vương Bảo chủ yếu là khai thác mỏ, quặng than đá, còn làm nông cấy giống chỉ là phụ, phân thành hai vùng Đông Nam, phía tây dựa vào dãy núi trùng điệp, phần lớn là chặt cây đốn củi, phía đông là nhà lao cùng với chỗ ở của binh tốt, xa hơn một chút, nàng nhìn không rõ nữa, chỉ cảm thấy trong phạm vi nào cơ hồ cũng là địa giới của Mộ Vương Bảo, mà bên ngoài Bảo lại càng hoang vu mờ mịt, hoàn toàn không biết thôn xóm cách gần nhất là bao xa.

Người đời đều gọi đây là nơi Tu La sát quỷ, Trường Lăng thầm cho là đúng, đừng nói những binh tốt kia không xem tù nhân là con người, kẻ tù tội lại càng vì sự sống mà tàn nhẫn đến cực điểm, mỗi ngày vào giờ cơm đều có người vì tranh giành đồ ăn mà bị đánh chết, người nhát gan không tranh không cướp không có sức lực làm việc, cuối cùng cũng không thoát khỏi số mệnh bị quất roi đến chết.

Tới ngày thứ năm Sở Thiên Tố mất tích, khi Trường Lăng đang bắt cá ở khe suối dưới chân núi, liền thấy một hàng binh sĩ dẫn theo bảy tám tù nhân đi qua. Nàng trốn trong bụi cây, lén nhìn qua kẽ lá, chỉ thấy trên đầu mấy tù nhân ai nấy đều đội thiết diện (mặt nạ sắt) màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt, tai và mũi, tay chân đều đeo gông cùm thật nặng, mỗi một bước đi đều vô cùng gian nan, mà đám binh sĩ phía sau họ thì lại giơ roi xua đuổi, cũng không biết họ dẫn những người này đi đâu.