Trường Lăng

Chương 2

Một gã râu quai nón phía sau Thẩm Diệu cười ha ha tiến lên, nói:

"Mắt nhìn của nhóc con nhà ngươi tốt đấy, không biết là người ở đâu?"

Quan Bá vẫn luôn im hơi lặng tiếng đang định mở miệng, Vương Tuần đã giành trước một bước trả lời:

"Cha ta là Vương Du Đình."

Quan Bá thoáng kinh ngạc, trong khi đó mọi người lộ ra vẻ mặt đã hiểu chuyện, không tiếp tục truy hỏi lý do vì sao nó bị bắt nữa, Thẩm Diệu nói:

"Hóa ra là công tử của Kim Lăng Vương gia, chẳng trách ngươi tuổi còn nhỏ đã có phong thái như vậy."

Kim Lăng Vương gia, nổi tiếng thiên hạ có thể đứng sừng sững mà không ngã trong chiến tranh loạn thế, cũng là miếng bánh thơm ngon trong mắt nhiều người.

Gã râu quai nón trao đổi ánh mắt với mọi người, ẩn ý nói:

"Chuyện này có vẻ hơi khó xử, Thẩm minh chủ vốn dĩ muốn đợi ngươi tỉnh lại sẽ phái binh lính đưa ngươi về nhà, ngươi lại là người nhà Vương gia, thì càng không thể qua loa sơ suất, nhưng mà chúng ta còn có chuyện quan trọng cần làm..." Lão còn chưa nói xong, Vương Tuần liền bật ho dữ dội, ho đến mức thở không ra hơi, Quan Bá vội vàng xoa lưng cho hắn, Thẩm Diệu nhíu mày, lập tức xoay người xuống ngựa, bắt mạch giúp đứa trẻ:

"Là bệnh không nhẹ, nếu quay lại đường cũ, sợ là trong vòng trăm dặm cũng không tìm thấy đại phu…" Hắn dừng lại một chút, "Ngươi có thể cưỡi ngựa không?"

Thân thể bệnh tật của Vương Tuần đương nhiên là không thể kéo nổi dây cương, cũng may có Quan Bá giúp đỡ, hai người cưỡi chung một ngựa, cũng coi như miễn cưỡng theo sát tốc độ của đại quân phía trước.

Thẩm Diệu nói với đứa trẻ, chỉ cần kiên trì cho đến khi chạng vạng tới được đại doanh dưới đỉnh Bắc Minh, sẽ có quân y giúp hắn khám chữa bệnh. Quan Bá nghe nhắc đến đỉnh Bắc Minh, khuôn mặt liền lộ ra vẻ lo lắng:

"Đỉnh Bắc Minh này chẳng phải là nơi giao chiến với Mạc Bắc Thát Tử…"

"Vậy thì sao?"

Thấy Vương Tuần không mấy quan tâm, gã râu quai nón cười lớn nói:

"Tên tiểu tử nhà ngươi rốt cuộc khiến ta cảm thấy rất hứng thú! Không giấu gì tiểu huynh đệ, lần này cho dù cộng thêm hai vạn quân tiếp viện này của chúng ta, thì đối với đại quân, tổng cộng cũng chỉ có mười vạn, nhưng Mạc Bắc Thát Tử đã có tới mười tám vạn quân lính! Nếu không phải vì thực hiện lời hứa, ta chưa chắc sẽ bước vào con đường cửu tử nhất sinh này đâu."

Một người mặc trang phục đạo sĩ bên cạnh gã râu quai nón mở miệng quở trách:

"Cái gì mà cửu tử nhất sinh? Khổng Bất Võ, nếu như ngươi sợ chết, thì giờ đi ngay đi, đừng có ở đây ăn nói linh tinh làm dao động lòng quân."

Vương Tuần thầm nghĩ: Khổng Bất Võ là chưởng môn môn phái Phi Ưng, vậy thì bảy người còn lại có lẽ cũng đều là tôn giả trong võ lâm, nghe khẩu khí của bọn họ, có vẻ không phải vì thuận theo yêu cầu của Thẩm Diệu mà đi tới tiền tuyến.

Vị đạo sĩ nọ vuốt râu nói:

"Tại hạ tin rằng chỉ cần có hai vị Việt gia trấn thủ, trận chiến này chúng ta sẽ nắm một nửa phần thắng."

"Các vị đang nói tới Việt gia nào?" Vương Tuần hỏi.

Khổng Bất Võ nói:

"Tiểu tử nhà ngươi trông có vẻ biết không ít chuyện, tại sao ngay cả Giang Đông Việt gia cũng chưa nghe nói tới?"

Giang Đông Việt gia, làm sao nó có thể chưa từng nghe qua.

Quân chủ Lương triều hiện nay ngu ngốc vô dụng, Mạc Bắc Nhạn quốc lại như hổ rình mồi, chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi mà phần lớn quốc thổ Trung Nguyên đã bị chiếm mất. Tứ phương như khói lửa, quần hùng khắp nơi chiếm đất xưng vương. Chư hầu mấy phương giằng co đối đầu, trong đó Giang Nam Tạ gia, Kim Lăng Vương gia và Lạc Dương Thẩm gia vốn được coi là đứng bên kia núi xem hổ, chỉ có Giang Đông Việt thị - vài năm gần đây mới bộc lộc triển vọng - là có thể chân chính chống lại Hạ thị trăm năm thế gia mà thôi.