Tuyết rơi dài ngày, dãy núi An Lục nằm dưới màn mây được bao phủ bởi một tầng tuyết trắng, trong phạm vi trăm dặm thực hẻo lánh ít dấu chân người.
Một đội kỵ binh mặc quân trang hùng dũng tiến về phía bắc, có lẽ là quân luật nghiêm minh, hoặc là do trời đông giá rét không thể gom đủ khí lực, ngoại trừ tiếng móng ngựa đạp trên tuyết, không một ai phát ra bất cứ thanh âm nào thừa thãi.
Theo sát phía cuối đội kỵ binh có mấy xe ba gác chở lương thực, tuy rằng bánh xe lăn đều đặn, nhưng chở hàng trên con đường tuyết vẫn có chút khó khăn. Người lái xe thi thoảng lại vung cây roi dài trong tay, thành xe rung lắc dữ dội, không cẩn thận một cái, làm cho một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi vốn đang nằm trong xe bị văng xuống tuyết. Ông lão vẫn đang ngồi trên thành xe trông thấy vậy liền kêu "ai da" một tiếng, cuống cuồng nhảy xuống đất ôm đứa trẻ kia lên, rồi ra hiệu cho đoàn xe phía sau tạm thời dừng lại.
Đứa trẻ nọ bất ngờ không kịp đề phòng bị vùi vào trong tuyết, cả người lạnh cóng đột ngột bừng tỉnh, thấy ông lão đang ra sức phủi đi lớp tuyết dính trên áo lông chồn của mình, có chút hoang mang hỏi:
"Quan Bá, đây là nơi nào.. Sơn phỉ đâu?"
Quan Bá:
"Công tử đừng sợ, sơn phỉ đều bị gϊếŧ hết rồi, là đội quân này đã cứu chúng ta."
Đứa trẻ nghe vậy bèn thò đầu ra, trông thấy đội kỵ binh đen như quạ theo hàng chạy dài hun hút, khẽ nhíu mày:
"Đám sơn phỉ đó không phải là sơn phỉ bình thường.."
Giọng nói của đứa trẻ vừa dứt, chợt nghe có người lưu loát tiếp lời: "Nhưng chúng ta cũng không phải là đội quân bình thường."
Đứa trẻ nhìn theo hướng giọng nói, chỉ thấy một thanh niên mặc trường bào màu xanh ngọc đang thúc ngựa đi tới, theo sau là mười mấy người y phục tao nhã trông như những hiệp khách giang hồ trà trộn vào, có chút lạc quẻ so với những kỵ binh mặc áo giáp xung quanh. Đứa trẻ chú ý tới thanh bội kiếm trong tay chàng trai, từng đường hoa văn trên thân kiếm khảm đầy ngọc bích, vừa nhìn có thể nhận ra giá trị xa xỉ, nó hỏi chàng trai:
"Thủ lĩnh đám sơn phỉ kia là do ngài gϊếŧ?"
Thanh niên nọ hơi ngẩn ra, lúc nãy hắn ở phía trước nghe nói đứa trẻ này đã tỉnh lại, liền muốn tới hỏi thăm một phen, nào ngờ đứa bé còn chưa dứt hơi sữa này vừa mới tỉnh đã hỏi xem ai là người ra tay gϊếŧ sơn phỉ, khiến cho hắn cảm thấy khá bất ngờ:
“Không sai, hắn thực sự chết dưới lưỡi kiếm của ta."
Đứa trẻ nhướng hai hàng lông mi dài và dày, sống lưng thẳng tắp, học theo trượng phu lưu lạc trong giang hồ chắp tay hành lễ, nói:
"Vương Tuần tạ ơn Thẩm minh chủ đã cứu mạng."
Đám người xung quanh vốn còn đang cười cợt khi thấy bộ dạng có bài có bản của tên nhóc con này, bỗng nhiên nghe nó nói vậy thì đều rùng mình sợ hãi, chàng trai nọ liền hỏi:
"Sao ngươi nhận ra ta?"
Vương Tuần chỉ nói:
"Hang ổ sơn phỉ vốn là cứ điểm của Ma tông, chư vị có thể cứu được chúng ta từ trong tay hắn, đương nhiên phải là cao thủ hạng nhất nhì võ lâm hiện nay. Nhìn những vị đại hiệp xung quanh đều kính trọng ngài, cộng thêm thanh kiếm Bích Lạc trong tay ngài kia nữa, nếu như ngài không phải là minh chủ võ lâm tân nhiệm Thẩm Diệu, thì còn có thể là ai."
Thẩm Diệu nhìn kỹ lại Vương Tuần một lần nữa, dù đường nét khuôn mặt của đứa trẻ còn chưa phát triển hết, nhưng đã có thể nhìn ra dáng dấp tinh tế tuấn tú, mặc dù trên khuôn mặt nhuốm lên vẻ ốm yếu bệnh tật, nhưng đôi đồng tử đen láy lại sáng rực, lộ ra một dáng vẻ không giống với trẻ con ở độ tuổi này.