Trường Lăng

Chương 3

Giang Đông Việt thị ban đầu chỉ là một nhánh nghĩa quân, những câu chuyện truyền miệng về việc họ đã làm cách nào để lấy ít đánh đông, quét sạch quân Nhạn giành lại Ba Thục, có thể nói là tam sao thất bản, nhưng sau trận chiến đó, hai vị huynh đệ Việt gia thống lĩnh quân lính đương nhiên vang danh thiên hạ.

Vương Tuần từ nhỏ đã được nghe rất nhiều điều lưu truyền về huynh đệ Việt thị. Những mẩu truyện từ dân gian thường có hơn phân nửa là phóng đại. Theo như hiểu biết của hắn, mấy chuyện hoang đường kiểu như huynh trưởng Việt gia dùng thuật che mắt trong tòa thành trống, dọa năm vạn đại quân bỏ chạy thật khó mà tin nổi.

Khổng Bất Võ nghe đến đây không nhịn được mà bật cười thành tiếng:

"Minh chủ, tiểu huynh đệ này đang nói tới trận đánh của Việt đại công tử tại Hoài Thủy đấy ư?"

Thẩm Diệu gật đầu nói:

"Đó quả thực là một trận thắng hào hùng, nhưng quân địch chưa tới hai vạn người, thành Hoài Thủy cũng không hẳn là thành trống, chẳng qua là do bách tính biết ơn công đức của Trường Thịnh huynh, cho nên mới mơ hồ truyền đi như vậy."

Vương Tuần tiếp tục nói:

"Ta nghe nói Việt nhị công tử năm nay cũng mới mười bảy tuổi, nhưng lại có người nói rằng hắn chỉ một người một kiếm mà chiến đấu hai ngày hai đêm, khiến cho hơn nghìn quân tiên phong Mạc Bắc phải chạy trối chết…"

"Không phải tin nhảm," Thẩm Diệu nói: "Là sự thực."

Vương Tuần cảm tưởng như cổ họng bị nghẹn lại, "Chuyện này... làm sao có thể?"

Thẩm Diệu nói: "Khi ấy phụ thân lệnh cho ta dẫn quân chi viện Việt huynh, chính mắt ta trông thấy thảm trạng thương vong của quân tiên phong Mạc Bắc."

"Vậy, vậy trên đại hội võ lâm, hắn đơn thân độc mã, chiến mười đại pháp sư Thát Tử…"

"Cũng là thật." Khổng Bất Võ vỗ tay nói: "Nếu không phải Việt nhị công tử kịp thời giúp đỡ, võ lâm Trung Nguyên ta tất khó tránh khỏi đại nạn ấy."

Vương Tuần sững sờ hồi lâu, nửa ngày mới nói:

"Dưới gầm trời này thì ra có một người bằng xương bằng thịt có thể đạt tới cảnh giới như vậy…"

"Hắn được sư thừa Thiên Trúc, luyện Thích Ma chân kinh đã tới tầng thứ chín," Ánh mắt của Thẩm Diệu vượt qua dãy núi phía xa, "Cái danh đệ nhất thiên hạ của Việt nhị công tử, cũng không phải chỉ là hư danh."

"Thích Ma chân kinh?"

"Là Phạn văn, người Trung Nguyên chúng ta còn có một cách gọi khác đối với môn võ công này…" Thẩm Diệu nói đến đây, giọng nói bất chợt dừng lại, ngữ khí vốn bình lặng không nổi sóng nay lại tăng thêm mấy phần nặng nề, "Anh hùng mộ."

Vương Tuần kinh sợ, chỉ nghe Thẩm Diệu nói ra từng câu từng chữ.

"Đan ngộ thứ công, tựu địa vi chủng, thiên hạ anh hùng, mạc bất như thị (Chỉ cần gặp phải, tiện đất làm mộ, anh hùng khắp thiên hạ, bất cứ ai cũng không ngoại lệ)."

"Trăm năm nay chỉ có duy nhất một người luyện thành công môn công pháp này, chính là Việt nhị công tử, Việt Trường Lăng."

Gió lạnh thổi xào xạc, hoa tuyết tung bay giữa tầng không, dường như câu nói này mang theo mùi vị máu tanh, từng chút dày đặc mà ập tới.

Trong lúc nhất thời, không ai nói thêm một lời nào nữa.

Đại doanh Việt thị trú đóng tại lân cận thành Thái Hưng bên dưới đỉnh Bắc Minh, người đi đường tới lui được kiểm tra nghiêm ngặt, toàn thành đã thực thi lệnh cấm đi lại vào ban đêm, quan binh thủ thành vừa trông thấy lệnh bài trong tay Thẩm Diệu, liền mở cổng thành ngay lập tức. Trên đường tới đại doanh có thể thấy không ít nghĩa sĩ và hào kiệt cùng giúp đỡ tuần tra thành, phân nửa đều là tới chống địch theo lời kêu gọi của huynh đệ Việt thị.

Trên đường đi, Vương Tuần nhìn bóng lưng Thẩm Diệu từ xa, tâm trạng thấp thỏm không yên, hiện tại ngay cả Thẩm gia cũng tới để quy phục Việt thị, nếu như trận chiến này giành được toàn thắng, Việt thị chắc chắn sẽ càng được lòng dân, cán cân thiên hạ phải chăng cũng sẽ càng thêm rõ ràng?