Thu Uyên cúi đầu trầm tư. Trong lòng lại nghĩ, đồng ý thì nhất định phải đồng ý nhưng không thể quá vội vàng. Càng khó đến được càng quý giá không phải sao.
Cô nhăn mày có chút khó xử.
"Với cậu mời một giáo sư giỏi về dạy kèm là một chuyện rất đơn giản. Tôi...".
Quả nhiên chưa nói hết câu thiếu nữ vội vàng phản bác.
"Không, tôi chỉ cần cậu là đủ rồi".
Ngữ khí có chút vội vàng, khuôn mặt đỏ lên, đôi mắt long lanh ủy khuất.
Thu Uyên thở dài, bất đắc dĩ mềm giọng.
"Thôi vậy, tôi sẽ cố gắng vậy".
Bảo Châu đôi mắt tỏa sáng, trên khuôn mặt nở lên một nụ cười vô cùng xinh đẹp.
Quả nhiên mỹ nhân vẫn là cười lên đẹp nhất.
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng học đi vào một nữ sinh. Dáng người mảnh khảnh, gương mặt thanh tú, đôi mắt thuần triệt, đặc biệt là khí chất thanh thuần không lẫn vào đâu được.
Cô ấy là nữ chính trong tiểu thuyết và cũng là nữ chính trong tin đồn tình yêu với giáo thảo khối trên gần đây vô cùng nổi tiếng trên hotserth diễn đàn trường.
Hoàng Lan Nhi hôm nay tinh thần không được tốt. Khí chất ánh mặt trời mọi ngày cũng đã trở lên ảm đạm.
Những lời đồn gần đây và sự dây đưa của Hàn Cảnh Thiên thật sự khiến cô rất khó sử. Cô cũng chỉ muốn chăm chỉ học tập, thi vào một trường đại học tốt thôi tại sao lại khó như vậy.
Thu Uyên nhìn thấy cảnh tượng này khóe mắt nhảy nhảy, đôi mắt bất giác nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.
Quả nhiên, một bóng hình cao lớn đột nhiên chạy vào đến trước bàn Lan Nhi. Nam sinh thân hình cao lớn, khuôn mặt đẹp trai dù chưa rút đi hết sự ngây ngô nhưng không khó để đoán trước sau này sẽ trưởng thành bộ dạng tuấn mỹ như thế nào. Lại thêm người thừa kế gia tộc quang hoàn , chắc chắn trở thành kim quy tế của bao nhiêu thiên kim tiểu thư.
Cảnh Thiên đứng trước mặt Lan Nhi. Ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, đôi lông mày nhiễm lên vẻ tức giận.
"Tại sao hôm qua không trả lời điện thoại của tôi".
Lan Nhi mệt mỏi che mặt. Lời nói lộ rõ vẻ uể oải.
"Xin anh hãy bỏ qua cho tôi được không, tôi chỉ muốn tập trung vào học tập mà thôi".
Cậu ta như không chú ý đến lời nói của cô. Vẫn khăng khăng ở trong thế giới của mình.
"Có phải ai đã nói gì với cô không".
Nói xong anh ta quét mắt nhìn quanh lớp học. Khi ánh mắt âm trầm chạm tới Bảo Châu thì co rụt lại.
"Tại sao cậu lại ở đây".
"Sao nào tôi đi đâu cậu cũng quản được sao?".
Bảo Châu trợn mắt tức giận, hai má đỏ bừng. Trạng thái như đang vào tư thế chuẩn bị đại chiến giống nhau.
Cảnh Thiên nóng nảy vội vàng phủ nhận.
"Không, ý tôi..."
"Ý cậu là sao chứ. Tôi đã biết là cậu không phải hạng tốt lành gì mà. Đã có hôn ước trong người mà còn đi quấn lấy con gái nhà người ta. Đúng là đồ tra nam cặn bã mà".
Thiếu nữ hai má phình phình, đôi mắt trợn to, cái miệng nhỏ mỗi lần nói chu lên. Dáng vẻ cãi nhau giống như một chú mèo con đang tạc mao. Vừa đáng yêu lại buồn cười.
Cảnh Thiên có chút hối hận vì hôm nay đã đến đây. Trên khuôn mặt điển trai lại hiện lên một chút bi thương.
Thu Uyên rất có hứng thú mà nhìn màn trò hay này.
Đối với cô xem ra tất cả đều không giống nhau. Nữ chủ chán ghét nam chính. Còn nam chính hiện tại so với cốt truyện còn càng thêm cực phẩm.
Đúng vậy là cực phẩm. Một người có vị hôn thê môn đăng hộ đối lại đi dây dưa với một cô gái khác. Mà còn là đơn phương quấn lên. Một bên luyến tiếc lợi ích từ việc liên hôn, một bên luyến tiếc cô gái yêu thích. Thậm chí còn có một cái bạch nguyệt quang.
Cô đưa mắt nhìn lên thiếu nữ bên cạnh.
Ừm! cũng không quá bất ngờ.
Sau đó cô lại nhìn mắt các bạn học xung quanh. Nếu cô lí giải không sai thì trong mắt các bạn học tràn ngập đúng là cái gọi bát quái quang mang.
Ánh mắt họ nhìn nam chính không phải ánh mắt dành cho nam thần mà là ánh mắt nhìn một chú hề nhảy nhót.