Nếu các bạn học biết được suy nghĩ của cô thì cũng sẽ chỉ muốn nói cho cô một câu: "Bọn họ ham mê bát quái chứ phải không hiểu lí lẽ, nhìn một cái bọn họ biết ngay là cái chuyện như thế nào".
Thu Uyên không quá bất ngờ khi cốt chuyện đã biến đổi nghiêng trời lệch đất. Dù sao thì toàn bộ thế giới này cũng đã thay đổi.
Cô khẽ cúi đầu giấu đi trong mắt suy tư. Nhớ đến thông tin thu thập được trên mạng. Nếu phải tìm ra một biến số lớn nhất thì chắc chắn là cô ấy.
Nguyễn Phong Hi, gia chủ Nguyễn gia. Người mà lấy bản thân chi lực dẫn dắt nhân loại đi vào kỷ nguyên mới. Từ một bé gái mồ côi có thể có, có thể không của một gia tộc xuống dốc trở thành gia chủ của gia tộc số 1 thế giới. Chỉ số thông minh thiên tài, đầu óc chính trị nhậy bén. Có thể nói cô ấy là người phụ nữ quyền lực nhất thế giới này.
Nơi gia tộc của cô nắm giữ 80 % khoa học kỹ thuật hiện tại. Các sản nghiệp của gia tộc trải dài tất cả các ngành chiếm lĩnh 1/3 nền kinh tế của N quốc.
Đúng là so với nữ chủ sảng văn chỉ có hơn chứ không kém.Thu Uyên thầm cảm thán không thôi.
( Hiện tại Uyên Uyên vẫn còn chuyện không liên quan mình cao cao treo lên. Sau này vả mặt đến mới càng sảng)
***
Ở trong một căn cứ bí mật.
Sau tầng tầng lớp lớp vòng bảo vệ khép kín và tiên tiến nhất.
Cô gái ngồi trên chiếc ghế sopha đơn êm ái. Một tay chống cằm trầm tư, một tay cầm ly rượu vang đỏ lắc lắc. Trên người tỏa ra áp xuất thấp, trên khuôn mặt tinh sảo quá mức không giống trân nhân lại hiện lên một nụ cười ôn hòa, nhưng để ý kĩ thì nụ cười không đạt đáy mắt.
Bên dưới ngồi qùy một người đàn ông, cúi gằm mặt xuống không dám nhìn lên. Mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt, gân xanh bạo khởi, hai bàn tay lại nắm chặt như đang chịu đựng điều gì rất thống khổ.
Thưởng thức dáng vẻ đau khổ của cậu ta một lúc lâu. Phong Hi mới nhẹ nhàng mở miệng.
"Tôi cho cậu thêm một cơ hội..."
Nói chưa hết câu cô ngừng lại vài giây rồi tiếp tục. Nhưng lần này thanh âm lại mang theo vô tận hàn ý.
"Nào! Trương Tam, nói lại một lần nữa".
Giống như ma quỷ nỉ non khiến anh ta run lên một chút.
Người đàn ông tên Trương Tam gian nan thở dốc, gương mặt vì quá đau đớn mà trở nên trắng bệch.
Khẽ nâng mắt lên nhìn người mà hắn gọi là gia chủ gần 20 năm. Hai bàn tay nắm thật chặt, gian nan rặn ra từng chữ.
"Gia chủ, 20 năm qua tôi trung thành với ngài chẳng lễ..."
Nói chưa hết câu anh ta đã ôm đầu thống khổ kêu lên. Máu chảy không ngừng từ miệng và mũi. Ánh mắt dần dần tan rã như muốn chết ngất đi bất cứ lúc nào. Trương Tam dù đau đớn nhưng lại rất tỉnh táo cảm nhận rõ ràng cái chết đang đến gần.
Trước khi nhắm mắt hắn nhìn và phía cô gái ngồi ở ghế trên, thấy rõ cô ấy lắc đầu thở dài, ánh mắt nhìn về phía anh ta tràn ngập tiếc nuối.
"Tôi đã tốn nhiều tài nguyên vào cậu ta như thế vậy mà...
Thật vô dụng!".
Hai bảo tiêu đi vào thu thập cái xác và lập tức có người vệ sinh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Sau khi căn phòng khôi phục nguyên trạng. Từ trong bóng tối đi ra một chàng trai tuấn mĩ, khí chất cà lơ phất phơ nhưng lại lộ ra một chút dã tính thập phần thu hút.
Cậu ta nhìn vào ly rượu trên bàn, rồi lại nhìn lên Phong Hi. Trên gương mặt đẹp trai gợi lên vẻ khó hiểu.
" Chị họ, không phải bình thường thuộc hạ phạm sai lầm lớn cũng chỉ phá hủy dị năng, bóp nát tinh thần lực rồi đưa đi làm culi ở mỏ kim cương sao? Lần này lại... "
Không cần nói hết câu cũng có thể hiểu ra ý cậu cần biểu đạt.
Phong Hi tùy ý khoác tay lên sopha. Ngữ khí không chút để ý.
" Lần đầu tiên có người phản bội tôi như vậy. Phải gϊếŧ cho bõ tức chứ!".
Nguyễn Hiên trợn tròn mắt.
"Làm việc dưới chướng của chị mà cũng có người dám phản bội hay sao? ".
Thật sự là cậu rất bất ngờ. Người chị họ này bình thường luôn tỏ ra ôn hòa, lúc nào cũng hòa hòa khí khí. Nhưng cũng sẽ không có ai ngây thơ tưởng chị ấy thật sự tốt tính. Đằng sau nụ hôn cười ôn hòa là tính cách lạnh nhạt, tâm tư thâm trầm, cách hành sự không ai có thể đoán trước.
Bình thường đối với thuộc hạ phía dưới dường như thoải mái, hào phóng. Nhưng chỉ ở trong cuộc mới biết họ bị kéo lông dê như thế nào.