Tôi Trở Lại Với Mười Vạn Tử SĨ

Chương 19: Trẫm không được

Mấy ngày tiếp theo, quả nhiên như lời Tần Nguyên nói, hắn rất bận rộn, sáng sớm đã ra ngoài, tối mới về nhà, nhưng bọn người Tần Nhạc Văn đương nhiên sẽ không dám rình mò *đế tung, Bệ hạ muốn đi đâu cũng được, không cần thông báo cho bọn họ.

*Đế tung: tung tích của Hoàng đế

Thành tích thi tốt nghiệp chính thức được công bố, thậm chí còn chiếm giữ tất cả hotsearch trong hai ngày, số điểm 739 của Tần Nguyên không chiếm được thành tích như hiệu trưởng Trịnh mong đợi, thông tin thủ khoa tỉnh mới vừa được xác nhận vài giờ trước! Bây giờ đã có tin tức mới nhất, số điểm 739 của Tần Nguyên, cao nhất cả nước, nói cách khác, cậu chính là thủ khoa toàn quốc!

Khi Dư Triều biết được chuyện này, hưng phấn đến phát điên, liền xin nghỉ làm, mỗi ngày đều cùng vợ đưa đón Tần Nguyên đi gặp mọi người, không sai, thủ khoa toàn quốc sẽ bận rộn như vậy.

Không chỉ có hiệu trưởng Trịnh phía trường học, mà lãnh đạo của Lâm thành và tỉnh đều tự mình đến gặp Tần Nguyên trao tiền thưởng, hơn nữa, cha mẹ Tần Nguyên đều đã qua đời, theo một khía cạnh nào đó thì cậu chính là cô nhi, nên đặc biệt động viên, thấy đứa trẻ này lớn lên lại còn ưu tú như vậy, càng thêm có thiện cảm.

Cuối cùng, sau một tuần bận rộn chạy đi chạy về, riêng về tiền thưởng của thành phố, tỉnh và trường học đã hơn một triệu, thậm chí đại học Thượng Kinh không những miễn học phí mà còn cấp thêm học bổng đều vì muốn chào mời Tần Nguyên đến trường của họ học.

Nhưng Tần Nguyên biết rõ, dù bị nhiều trường tranh đoạt, nhưng Tần Nguyên sẽ không bị động, nên tạm thời cậu không chọn trường học, khiến giảng viên chiêu sinh của Thượng Kinh và giảng viên chiêu sinh của Tinh Hoa xém chút nữa đánh nhau ở trường cao trung thực nghiệm số 1.

Trên đường đưa Tần Nguyên về nhà, Dư Triều vô cùng vui vẻ.

Tuy rằng Tần Nguyên không phải con ruột của hắn, nhưng cậu vẫn do hắn nuôi dưỡng, không khác gì con ruột, bây giờ nhìn thấy đứa nhỏ này giành được thủ khoa cả nước, được mọi người biết đến, nhận thầu hotsearch cả mấy ngày, người làm cha như Dư Triều sao không vui vẻ cho được?

Vui đến mức có nằm mơ hắn cũng muốn cười.

“A Nguyên à, mấy hôm nay có chút bận rộn, bác đã bàn bạc với bác gái của con, còn có bên phía nhà trường, chúng ta quyết định tổ chức một buổi tiệc tri ân giáo viên cho con, con thấy thế nào? Có không ít khách sạn tìm đến, muốn miễn phí buổi tiệc tri ân giáo viên này, bác thấy những giáo viên của con sẽ rất vui mừng khi biết thành tích này.”

Dư Triều nói về buổi tiệc tri ân, mấy hôm nay bận rộn đi nhận tiền thưởng và chụp hình, dù sao ai đưa tiền cũng muốn chụp ảnh lưu niệm, thành tích của Tần Nguyên không chỉ đại biểu cho giá trị của cậu mà cũng sẽ mang đến sự nổi tiếng và lợi ích kinh tế to lớn cho Lâm thành, thậm chí có thể tăng thêm chiến tích cho thị trưởng Lâm thành, có thể nói là một mũi tên trúng mấy con chim.

Đương nhiên, Dư Triều cũng nhận được chỗ tốt, đáng lẽ sau một thời gian nữa, hắn phải bình chức, bản thân hắn cũng không quan tâm đến việc có thể thăng chức hay không, nhưng do ảnh hưởng của Tần Nguyên, lãnh đạo rất coi trọng việc Dư Triều toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng Tần Nguyên như con trai ruột, đoán chừng năm sau sẽ thăng chức lên thành Cục trưởng cục công an.

“Được ạ, chỉ sợ tạo thêm phiền phức cho bá bá và bá mẫu thôi.”

Tần Nguyên ngoan ngoãn gật đầu, cậu hiểu rõ, người làm trưởng bối đều muốn làm những điều tốt nhất cho con cháu, những việc mấy ngày hôm, thật ra cậu vẫn có thể làm một mình, nhưng có thêm vợ chồng hai người đi chung vẫn tạo ra một cảm giác rất khác biệt, vợ chồng Dư Triều chăm sóc cho Tần Nguyên như là con trai ruột, sự chu đáo của họ khác hoàn toàn với những người khác.

“Không có phiền phức hay rắc rối gì cả, bác nhìn con từ nhỏ đến lớn, lần này con cho bác không ít mặt mũi, người trong cục đều khen bác có mắt nhìn, chọn trúng Thiên Lý Mã Bá Nhạc nha~”

Dư Triều trêu ghẹo, cười đắc ý.

Cũng không có cách nào, con trai của hắn là thủ khoa toàn quốc, hắn cũng có cơ hội thăng chức tăng lương, sao hắn không cao hứng cho được. Hắn là người hạnh phúc nhất thế giới!

“Bá bá đối con với rất tốt, đương nhiên trong lòng con hiểu rõ.”

Tần Nguyên cũng cười, trước mặt người nhà, cậu cũng thoải mái hơn.

“Nhưng những chuyện như phỏng vấn, bác đều thay mặt con từ chối hết rồi, chuyện tiền bạc con cũng không cần lo lắng, trừ tiền thưởng của con, sau khi chọn xong trường đại học, thì sẽ có thêm tiền thưởng, Biên cục trưởng cũng muốn sắp xếp cho con chút tiền thưởng, A Nguyên, quá nổi tiếng cũng không phải chuyện tốt lành, nghỉ ngơi dưỡng sức mới là điều nên làm, con biết rõ?”

Nói với Tần Nguyên vài câu, Dư Triều thật sự yêu thương Tần Nguyên.

Về vấn đề này, tất nhiên Tần Nguyên sẽ hiểu, trừ những tin tức không cẩn thận bị đưa lên mạng thì cậu không hề tham gia bất cứ bài phỏng vấn nào, đương nhiên, lúc đứng chung với những lãnh đạo kia thì phóng viên cũng không tập trung vào cậu, nên cậu rất thong thả.

Nhưng Tần Nguyên chợt nhớ đến một việc, đang không biết nói với Dư Triều như thế nào.

Dư Triều vừa lái xe vừa vui vẻ ngân nga hát, mấy hôm nay tâm trạng của hắn rất phấn khởi, hầu như ban đêm đều không ngủ, nữa đêm còn gọi vợ dậy, một người thì khen ngợi Tần Nguyên, một người thì lấy tiền tiết kiệm ra xem, nghĩ thầm sau này Tần Nguyên phải đi Thượng Kinh, chẳng phải sẽ cần một căn nhà để ở à? Số tiền tiết kiệm này của bọn họ không biết có đủ tiền đặt cọc một căn nhà cho A Nguyên hay không…

Tất nhiên Dư Triều sẽ không nói vấn đề này cho Tần Nguyên.

Xe bình ổn chạy đến dưới chung cư của Tần Nguyên, dừng lại, Dư Triều không có thói quen thường xuyên lên nhà Tần Nguyên, hắn cho rằng đó là nơi cá nhân của A Nguyên, thường xuyên đến thì sẽ không tốt.

Sau khi xe dừng lại, Tần Nguyên không xuống xe như bình thường, ngồi ở ghế phụ xoay người qua nhìn Dư Triều.

“Dư bá bá, tiệc tri ân giáo viên của nhà khác đều là cha mẹ làm cho con cái, người và bá mẫu xem con như là con ruột, con không biết phải báo đáp hai người như thế nào, con muốn làm con trai ruột của bá bá, người chịu không?”

Tần Nguyên bình tĩnh nói ra những lời này, khiến Dư Triều ngây ngẩn cả người.

Giây tiếp theo, tim đập loạn xạ, cổ và tai đều đỏ bừng, tay cầm tay lái cũng run rẩy vì kích động.

“A Nguyên, con, con nói con muốn làm con trai ruột của bác?”

Giọng nói của hắn cũng run rẩy, hai mắt sáng ngời như đang hai bóng đèn đang phát sáng trong đêm.

Tần Nguyên gật đầu.

“Dạ, Dư bá bá, con muốn người làm cha của con, bá mẫu thì làm mẹ của con, được không?”

Gần trăm năm trôi qua, cuối cùng Tần Nguyên cũng hiểu tại sao bá bá và bá mẫu lại đối xử tốt với cậu như vậy, khi đó cậu còn nhỏ, không hiểu ánh mắt của Dư bá bá khi nhìn cậu, bây giờ đã trở về lại, cậu cũng không muốn để lại bất cứ điều tiếc nuối nào nên mới hỏi câu này.

Câu này…hình như là câu mà từ lâu vợ chồng Dư Triều đã luôn muốn nghe.

“…Được, được! Bác đương nhiên đồng ý, bác gái của con chắc chắn sẽ rất vui mừng, A Nguyên, bác, bác cũng không biết nên nói cái gì, thế nhưng con phải tin tưởng, bác nhất định sẽ đối tốt với con, xem con như con ruột, sau này mua nhà mua xe cho con cưới vợ, con yên tâm, con muốn làm cái gì cũng được, vợ chồng bác đều sẽ ủng hộ…”

Dư Triều nói một đống chuyện loạn thất bát tao, khiến Tần Nguyên bật cười.

“Bá bá, nếu người đồng ý thì người về bàn bạc lại với bá mẫu, tiệc tri ân có thể đồng thời là tiệc nhận thân, con muốn để tất cả giáo viên đã từng dạy con biết người và bá mẫu là cha mẹ của con, con cũng sẽ hiếu thuận, làm đứa con tri kỷ nhất của hai người.”

Tần Nguyên nói xong thì mở cửa xe, cậu biết rõ mình đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Dư Triều nên chủ động chào tạm biệt và đi lên nhà mình.

Dư Triều ngồi trên xe nhìn Tần Nguyên đi vào chung cư, sau đó, nằm nhoài trên tay lái run rẩy, toàn thân nóng bừng bừng, một lúc lâu sau mới lớn tiếng cười, đến cả người bên ngoài xe cũng nghe được.

Hắn có con trai…Hắn có con trai…

Hắn có con trai là thủ khoa toàn quốc…

Chuyện vui mừng như vậy không cách nào che giấu được, Dư Triều ngồi trên ghế lái cười như một đứa ngốc.

Còn Tần Nguyên?

Khi vừa đi đến trước cửa nhà, cửa lập tức mở ra, người mở cửa chính là Nhũ mẫu Vạn Quỳnh Lan.

“Bệ hạ đã về.”

Bà đã bắt đầu thích nghi với cuộc sống ở hiện đại, bây giờ bà đang mặc một bộ váy liền áo tay dài màu xanh sẫm, làm nổi bật vóc dáng nhỏ nhắn, khiến người nhìn cảm thấy đây là một cô gái rất dịu dàng.

“Ừ.”

Tần Nguyên đi vào, phát hiện những người khác đều chưa đi ngủ.

Những người này, lần nào cũng phải chờ Tần Nguyên về mới chịu đi ngủ.

Quả nhiên, sau khi nghe mệnh lệnh của Tần Nguyên, Hoa Nương và Vương Ngự trù đi ngủ trước, còn lại Chân Lan Sơ, Tần Nhạc Văn và Vạn Quỳnh Lan.

Tần Nguyên ngồi xuống, lấy mấy tấm thẻ trong túi ra, đưa cho Chân Lan Sơ.

“Chân Nữ quan, đây là tiền thưởng cho thành tích thi tốt nghiệp của trẫm, tiền trong mấy tấm thẻ này cộng lại chắc khoảng một trăm mười vạn, mật mã là sáu số sáu, ngươi lấy dùng để chi tiêu sinh hoạt của mọi người, bây giờ các ngươi đều đang ở đây, không cần cố kỵ quá nhiều thứ, nên làm chuyện mình muốn làm.”

Nghe lời Tần Nguyên nói, ba người ngồi đây cảm động không thôi.

Chân Lan Sơ nhận thẻ ngân hàng: “Thần cảm ơn sự tin tưởng của Bệ hạ, thần nhất định không phụ thánh ân của Bệ hạ.”

Sau khi biết rõ ở đây rất khó kiếm tiền, Chân Lan Sơ cảm thấy Bệ hạ cực kỳ lợi hại! Đứng nhất kỳ thi cả nước, còn kiếm được nhiều tiền như vậy, quả nhiên cô vô cùng vô dụng.

Tần Nhạc Văn cũng mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh đèn càng bừng sáng, gần đây hắn đang dùng thuốc làm trắng do Vạn cô cô điều chế nên bây giờ càng thêm trắng sáng.

“Trước kia, thần nghe Bệ hạ từng nói trong sách có Hoàng kim ốc, Bệ hạ bụng đầy Kinh Luân, những thứ vàng bạc tiền tài này đối với Bệ hạ dễ dàng như chuyện lấy đồ từ trong túi ra vậy.”

Lại nữa, lại nữa…

Trẫm không được.

Trẫm không thể.

Trẫm không muốn.

Tần Nguyên nghe rắm cầu vòng của Nhạc Văn mà bất đắc dĩ, dù sao chuyện thi tốt nghiệp này cũng chỉ có thể thi một lần trong đời! Tiền cũng chỉ có thể kiếm được một lần, hắn còn chưa nghĩ ra được cách kiếm tiền khác đâu, hơn một trăm vạn…chắc là sẽ đủ tiêu ha?

Nhớ tới việc gần đầy vừa quay phim làm quảng cáo cho trường học xong, trong lòng Tần Nguyên vẫn còn sợ hãi, việc sau này, vậy để sau này tính đi…

Vạn Quỳnh Lan là người nhìn Tần Nguyên lớn lên, bà chỉ cần nhìn sắc mặt Tần Nguyên cũng biết rõ suy nghĩ của hắn, lúc này nhẹ nhàng mỉm cười.

“Bệ hạ yên tâm, Chân Nữ quan là một thương nhân lành nghề, chắc chắn sẽ luôn tính toán trước, những thứ như tiền bạc này Bệ hạ không cần bận tâm.”

Nghe lời này, Tần Nguyên vốn muốn nói không cần Chân Lan Sơ đi làm kinh doanh, nhưng nghĩ lại, nếu không để cô ấy làm một việc gì đó thì với người như Chân Lan Sơ chắc chắn sẽ rất lo lắng, nên không mở miệng ngăn cản nữa.

“Ừ, Chân Nữ quan, mọi vấn đề về tài chính của trẫm sẽ giao cho ngươi quản lý.”

Ánh mắt tin tưởng của Tần Nguyên nhìn Chân Lan Sơ, khiến Chân Lan Sơ lập tức tràn đầy động lực.

“Bệ hạ yên tâm, thần nhất định sẽ quản lý cẩn thận, vì Bệ hạ mà tạo ra *kim tôn ngọc bích, *quỳnh lâu ngọc vũ.”

*Kim tôn ngọc bích: chén vàng chén ngọc

*Quỳnh lâu ngọc vũ: lầu quỳnh điện ngọc