Tôi Trở Lại Với Mười Vạn Tử SĨ

Chương 18: Thành tích thi tốt nghiệp trung học

Làm cách nào để kiếm tiền?

Hoàng đế Bệ hạ đứng trong phòng ngủ cau mày nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ nhưng trong lòng tràn ngập lo âu.

Khi ở Nam Tấn, là Hoàng đế, nắm trong tay vạn dặm giang sơn, muốn xây dựng cái gì hay làm việc gì để kiếm tiền thì chỉ cần phân phó một tiếng là sẽ có vô số năng nhân dị sĩ làm thay cho hắn.

Nhưng bây giờ đang ở thế giới hiện đại.

Trước khi Tần Nguyên xuyên qua cũng chỉ là một học sinh cấp ba vừa thi tốt nghiệp xong, bây giờ trở về, trình độ của hắn cũng chỉ là một học sinh vừa thi tốt nghiệp xong, trên chứng minh còn chưa đủ tuổi trưởng thành, cho dù ra ngoài làm công thì người ta cũng không nhận nha!

Năm vạn của trường học thật ra là do hiệu trưởng quan tâm đến Tần Nguyên, nhưng Tần Nguyên thực sự không nghĩ ra cách kiếm tiền nào khác được nữa.

Dù sao những phương pháp kiếm tiền ở Nam Tấn chưa chắc đã phù hợp với thời đại hiện nay.

Thông tin trong xã hội hiện đại phát triển mạnh mẽ, công nghệ cũng càng ngày càng phát triển, ký ức về nơi này của Tần Nguyên dừng lại ở năm hắn mười bảy tuổi, dù là khi cha mẹ còn sống hay khi họ đã qua đời thì hắn chưa bao giờ thực sự lo lắng về chuyện tiền bạc.

Sau khi cha mẹ qua đời, hắn nhận được khoản bồi thường lên đến hàng trăm nghìn, đủ để nuôi sống bản thân từ lúc mười tuổi đến mười bảy tuổi, trong quá trình này, vợ chồng Dư gia cũng có giúp đỡ, Dư bá bá chịu trách nhiệm các khoản chi phí khi đi học như học phí và phí sinh hoạt, khoản nào có thể cho Dư bá bá cũng đều lo cho hắn, cho nên Tần Nguyên mới thân thiết với vợ chồng Dư gia như vậy.

Nhớ đến Dư bá bá, Tần Nguyên cười lên, nụ cười này mang mấy phần trẻ con.

Nếu Dư bá bá biết hắn xuyên đến mội triều đại không có thật, liệu bá bá có cho rằng hắn đọc tiểu thuyết nhiều quá nên điên rồi không, chắc chắn sẽ nghĩ hắn mơ mộng hão huyền?

Nghĩ vậy, Tần Nguyên cười ha hả, đứng một mình trong phòng tận hưởng niềm vui thoáng qua.

Có vẻ như thân thể càng trẻ, tâm thái của một người đã từng tuổi già sức yếu như Tần Nguyên cũng trở nên trẻ con hơn, Tần Nguyên chỉ cảm thấy hắn là Hoàng đế Bệ hạ của một triều đại không có thật xuyên về lại, bây giờ lại khó xử vì tiền để nuôi sống các thần tử của mình, chuyện này nói ra chắc sẽ khiến mọi người cười rớt răng.

Sau một lúc cười thầm, Tần Nguyên mới lắc đầu, cảm thấy rằng thay vì tự làm khó chính mình, thì tốt hơn là trực tiếp giao những người từ Nam Tấn cho quốc gia, ít ra nếu có sự quan tâm của quốc gia, các thần tử của hắn chắc sẽ có một cuộc sống không tệ.

Tuy nhiên, suy nghĩ này chỉ là một khoảnh khắc, trong giây lát tiếp theo, điện thoại di động của Tần Nguyên bất ngờ reo lên.

Khi vừa reo, âm nhạc rất dễ nghe, một lúc sau Tần Nguyên mới nhận ra là điện thoại của mình.

Cầm điện thoại lên, Tần Nguyên nhìn thấy người gọi là Hiệu trưởng Trịnh, cảm thấy có chút bất ngờ.

Hôm qua hắn vừa gặp hiệu trưởng, bây giờ hiệu trưởng gọi điện có chuyện gì à?

Khi nhấc máy, Tần Nguyên nghe thấy giọng nói hân hoan và nhiệt tình của hiệu trưởng.

"Tần Nguyên, chúc mừng em nhé! Kết quả của em đã có rồi! Em thực sự là quá xuất sắc! Chúng ta đã giành được vinh quanh cho Lâm thành!"

Hiệu trưởng Trịnh đang ở trong văn phòng, đứng trước mặt là cô Mạnh, cả hai đã nhận được cuộc gọi từ Sở Giáo dục, còn có cuộc gọi của đại học Thượng Kinh và Tinh Hoa, biết được thành tích của Tần Nguyên.

Có trời mới biết, dù bọn họ đều biết thành tích của Tần Nguyên rất tốt, mỗi kì thi đều đứng nhất, nhưng bọn họ thật sự không ngờ lần này Tần Nguyên lại có biểu hiện tốt như vậy! Một điểm số khiến huyết áp của bọn họ tăng cao! Cả hiệu trường Trịnh và cô Mạnh đều choáng váng khi nghe được số điểm…

Đương nhiên, Sở giáo dục của Lâm thành cũng sắp điên rồi, điểm số của Tần Nguyên thật sự là chấn động, có lẽ là điểm thi cao nhất Lâm thành trong mấy năm qua.

“Hiệu trưởng?”

Tần Nguyên ngây ra một lúc, sau đó nghĩ cái hiệu trưởng đang nói chắc là thành tích thi tốt nghiệp trung học, lập tức sờ mũi một cái, trong lòng có chút chột dạ.

Đã mấy chục năm trôi qua kể từ khi hắn thi tốt nghiệp, Tần Nguyên đã sớm quên mất, chỉ nhớ mình học giỏi, nào còn nhớ được số điểm dự kiến.

“A! Nhìn đầu óc của thầy này! Kích động đến nói không nên lời! Tần Nguyên, điểm thi tốt nghiệp của em là 739! Bây giờ em đang ở nhà đúng không! Thầy và cô Mạnh sẽ đến đó ngay!”

Làm sao hiệu trưởng không kích động được? Mấy năm trước, điểm thi tốt nghiệp của trường bọn họ chỉ hơn 700. Năm nay, xuất hiện con số 739, giờ phút này hiệu trưởng Trịnh hưng phấn đến mức mặt đỏ tới mang tai, hận không thể uống thuốc hạ huyết áp ngay tại chỗ.

Khi nghe con số 739, Tần Nguyên mới nhớ ra, hôm nay là ngày 25 tháng 6, hình như ngày mai mới là ngày công bố kết quả, bởi vì việc của Nhạc Văn nên Tần Nguyên cũng quên mất điều này.

Nhưng tóm lại là không thể để hiệu trưởng Trịnh đến nhà, dù sao hiện tại nhà hắn có hơi nhiều người…

“Hiệu trưởng, em đến trường tìm thầy, nhà em hơi nhỏ, không thích hợp.”

Sau khi nói như vậy, hiệu trưởng Trịnh không phản đối, lập tức trả lời.

"Được, đến trường đi, đừng vội, em cứ từ từ, thầy và cô Mạng sẽ đợi em ở trường."

Dù chỉ qua điện thoại nhưng Tần Nguyên vẫn có thể cảm nhận được sự phấn khích của hiệu trưởng, Tần Nguyên cũng cười, sau khi ngắt điện thoại, Tần Nguyên lại cầm điện thoại lên gọi cho Dư Triều.

Lúc này Dư Triều đang tham gia một cuộc họp trong cục cảnh sát, thấy điện thoại của Tần Nguyên, hắn vẫn chọn nhận cuộc gọi, ngay sau đó, tất cả cảnh sát đều nghe được âm thanh khϊếp sợ của phó cục trưởng Dư.

“Cái gì?”

Khi ngắt máy, Dư Triều cười tươi, mặt đỏ bừng vì vui sướиɠ.

Mọi người đều tập trung ở phòng họp, nhìn thấy hắn như vậy, mội vị cảnh sát thâm niên không nhịn được hỏi.

“Dư phó cục, chuyện vui gì khiến cậu cao hứng như vậy?”

Dư Triều nghe thấy câu hỏi, thì thu lại nụ cười cao hứng của mình, có chút ngượng ngùng nói.

“Ai~cũng không phải chuyện gì đặc biệt, chỉ là kết quả thi tốt nghiệp của Tần Nguyên mà thôi, phát huy bình thường, vừa vặn được 739 điểm. Thằng nhỏ vừa gọi điện cho tôi nói nó sắp đến trường, hiệu trưởng đích thân gọi điện thông báo cho nó.”

Thiếu chút nữa là Dư Triều đem khoe khoang treo trên mặt, mọi người nghe xong cũng bị con số 739 làm cho khϊếp sợ! Mọi người dồn dập khen ngợi và cảm thán.

“Đứa nhỏ A Nguyên này thật thông minh!”

“Điểm số này chắc là thủ khoa của thành phố chúng ta rồi?”

“Tôi nói! Số điểm này, đừng nói là thủ khoa của thành phố chúng ta, dù là thủ khoa cả nước cũng có thể nha!”

Mọi người dồn dập tán dương, trong lòng Dư Triều càng thêm đắc ý, sau đó để cho mọi người tự họp tiếp, còn hắn phải báo tin vui này cho vợ.

Hai vợ chồng không có con, họ coi Tần Nguyên như con ruột của mình.

Dư Triều muốn tổ chức một buổi tiệc tri ân giáo viên cho Tần Nguyên, dù sao cậu cũng đã học xong cấp ba, đứa trẻ này thật là có triển vọng!

Ở nhà Tần Nguyên, ai cũng vui vẻ, Tần Nguyên cũng đã nói với Nhũ mẫu và bọn người Nhạc Văn kết quả thi của hắn.

Quả nhiên, những người đến từ Nam Tấn cũng kinh ngạc.

“Bệ hạ thiên tư thông minh, dù ở đâu cũng là người đứng đầu, thần chúc mừng Bệ hạ đạt được kết quả này.” Tần Nhạc Văn còn kích động hơn so với người thi được hơn 700 điểm là Tần Nguyên.

“Bệ hạ sáng suốt hơn người, đương nhiên là *nhất minh kinh nhân, lão nô chúc mừng Bệ hạ đạt được kết quả này.” Vạn Quỳnh Lan cũng mỉm cười tràn đầy từ ái. Mặc dù bà không hiểu thi tốt nghiệp trung học là cái gì, nhưng cao nhất là 750 điểm, Bệ hạ chỉ kém mười mấy điểm, bốn bỏ năm lên chính là max điểm nha!

*Nhất minh kinh nhân: chỉ một hành động mà khiến người khác phải kinh hãi

“Bệ hạ tài năng cái thế, thần không thể bì kịp, chúc mừng Bệ hạ đạt được kết quả này, thần sẽ noi theo Bệ hạ, có thể lưu danh thiên cổ ở thời đại này.” Chân Lan Sơ cũng đoan trang hành lễ, lúc này, cô nhìn Bệ hạ của mình càng thêm sùng bái.

Cô biết ở đây không có sự hạn chế đối với phụ nữ, vì vậy cô càng muốn vì Bệ hạ xây dựng một phen sự nghiệp.

“Bệ hạ thật lợi hại!”

Người không biết nhiều chữ như Vương Ngự trù cũng không nhịn được cười tủm tỉm tán dương, có thể được Bệ hạ thông báo chuyện này đã khiến cho Vương Ngự trù cực kì hưng phấn.

Hoa Nương đang giữ im lặng trong đám người cũng đang cười, khuôn mặt xinh đẹp càng trở nên kiều diễm ướŧ áŧ, lúc này cô không có cơ hội nói chuyện.

Tần Nguyên được đám người tâng bốc không khỏi mỉm cười, cố gắng hết sức giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhớ đến khi ở Nam Tấn, những triều thần kia đều giữ ý tứ khi ăn nói, tấu chương thì người này còn lòe loẹt hơn người kia, bây giờ như đang trở về lúc đó, ho khan hai tiếng áp tâm tình kích động của mọi người xuống.

“Bây giờ trẫm phải đến trường học, mấy ngày tiếp theo có thể sẽ rất bận rộn, không thể ở nhà lâu, nhân lúc này các ngươi có thể đi ra ngoài ngắm nhìn thế giới rộng lớn hoặc có thể học thêm một vài chuyện mới, không cần lo lắng cho sự an toàn của trẫm, trẫm sẽ chiếu cố tốt bản thân.”

Lời này của hắn như đang ra lệnh, tất cả đều hành lễ.

“Thần tuân chỉ.”

“Lão nô tuân chỉ.”

Tần Nguyên tin tưởng vào sự thông minh của bọn người Nhạc Văn cho nên tận lực buông lỏng để chính bọn họ tìm tòi khám phá thế giới này.

Sau đó Tần Nguyên đến trường học, gặp hai người đã đợi từ lâu là hiệu trưởng Trịnh và cô Mạnh.

Hai người vừa nhìn thấy Tần Nguyên, lập tức cười đến híp cả mắt.

Không còn cách nào! Lần đầu tiên trường bọn họ xuất hiện thành tích cao như vậy! Đề thi đại học năm nay cũng rất khó, trong hoàn cảnh như vậy có thể đạt được 739 điểm, không dám nhận là thủ khoa cả nước, nhưng chắc chắn sẽ là thủ khoa của Lâm thành nha!

“Bạn học Tần Nguyên, chúc mừng, chúc mừng!”

Hiệu trưởng Trịnh hưng phấn nắm tay Tần Nguyên.

“A Nguyên, em còn giỏi hơn cả cô tưởng tượng.”

Cô Mạnh cũng cực kì hưng phấn, nhịn không được ôm Tần Nguyên, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.

Ngồi trong phòng làm việc của hiệu trưởng, Tần Nguyên mới biết được nguyên nhân hiệu trưởng Trịnh gọi hắn tới đây.

Sở giáo dục Lâm Thành đã gọi điện đến, vậy nhất định Tần Nguyên chính là thủ khoa, hiệu trưởng Trịnh gọi Tần Nguyên đến, là muốn phụ cấp cho Tần Nguyên, nói trắng ra thì là cho tiền thưởng!

“Là như này, bạn học Tần, vì điểm số của em rất cao, hơn nữa đại học Thượng Kinh và Tinh Hoa cũng đã gọi đến để hỏi em muốn học ở đâu, thầy nghĩ em chắc chắn là thủ khoa của Lâm thành! Nếu nghĩ xa hơn, cũng có thể là thủ khoa tỉnh! Nhà trường muốn thưởng cho em một chút tiền. Nếu em là thủ khoa Lâm thành thì thưởng năm vạn, nếu là thủ khoa tỉnh, trường học sẽ thưởng hai mươi vạn, em đừng chê ít, nếu em chọn được trường đại học, trường chúng ta sẽ tiếp tục cho em tiền học phí…”

Hiệu trưởng Trịnh kéo Tần Nguyên nói về tương lai tương sáng, nhưng trong mắt Tần Nguyên thì đều là *¥¥¥, hậu tri hậu giác nhớ ra nếu mình thật sự đạt được thủ khoa của kì thi tốt nghiệp thì chẳng phải sẽ có tiền nuôi người nhà rồi à?

*¥¥¥: biểu tượng nhân dân tệ, đơn vị tiền tệ của Trung Quốc, ký hiệu là RMB

Các khoản tiền thưởng khiến hai mắt Tần Nguyên tỏa sáng, buồn phiền lúc ở nhà cũng tiêu tan, tất cả đều hóa thành vui sướиɠ…