Tôi Trở Lại Với Mười Vạn Tử SĨ

Chương 17: Thần có tội

Kỳ thật, tất cả đều hiểu lý do Hoa Nương kích động, những người đang ngồi đây đều là người đã từng trải qua cuộc sống khổ cực, Vạn Quỳnh Lan là vì không sống nổi cuộc sống ở ngoài nên mới tiến cung làm Nhũ mẫu, dựa vào bổng lộc ít ỏi để nuôi chồng và ba đứa con trai.

Chân Lan Sơ thì bị nuôi dưỡng như một món đồ chơi từ khi còn nhỏ, món đồ để phục vụ những vị quan lại cấp cao, cũng rất đáng thương.

Còn Tần Nhạc Văn, xuất thân của hắn cũng vô cùng thê thảm, so với Hoa Nương bị hãm sâu vào thanh lâu cũng không tốt hơn là mấy.

Xuất thân của Hoa Nương cũng không tốt, năm tuổi bị cha mẹ ruột bán vào thanh lâu, năm đó ở Nam Tấn dân chúng lầm than, người bình thường đến cơm cũng không có để ăn, Hoa Nương xinh đẹp, vì không muốn Hoa Nương bị chết đói và cũng vì con trai có thể sống, nên cha mẹ cô đã bán cô vào thanh lâu.

Không phải họ không muốn bán cho chỗ khác, nhưng từ nhỏ Hoa Nương đã rất xinh đẹp, khác hẳn với những đứa nhỏ bình thường, cho dù muốn bán cũng ít có chỗ nào đủ tiền mua. Khi đó mẹ Hoa Nương đã sắp chết đói, cha Hoa Nương đành tìm đến các cô nương ở thanh lâu, đưa Hoa Nương vào đó.

Sau đó…

Sau đó, lưu dân đến đến đi đi, hết đợt này đến đợt khác, bằng vào nhan sắc của mình Hoa Nương đã tìm được chỗ đứng ở thanh lâu, thế nhưng lúc đó cô đã không tìm được cha mẹ và em trai, cho tới khi Hoa Nương trở thành kỹ nữ đầu bảng thanh lâu cũng không hề tìm được gia đình của mình.

Trong những năm đó, dân chúng lang bạt, chạy nạn khắp nơi, bán thân để có cơm ăn là việc nhiều vô số kể.

Hoa Nương hiểu rõ, dù đã bán cô đi, nhưng chưa chắc cha mẹ đã sống nổi qua khoảng thời gian chạy nạn đó.

Cô cố gắng sống, cho dù đôi cánh tay bị ngàn người gối, đôi môi son bị ngàn người nếm, cô cũng chịu đựng được, không chỉ trở thành kỹ nữ nổi danh ở kinh thành từ khi còn trẻ mà thậm chí đến khi lớn tuổi, dựa vào thế lực và quan hệ của mình, cô cũng đã trở thành một tú bà có quyền lực nhất, cứ nghĩ rằng cuộc đời cô sẽ trôi qua như thế…

Nhưng không bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp được Bệ hạ…

Bệ hạ anh minh, ngài cho thành lập một nhóm người gọi là ‘Tử sĩ’, bất kể già trẻ, nam nữ, chỉ cần thành thạo một nghề nào đó và nguyện ý sẵn sàng chiến đấu vì Bệ hạ thì bọn họ có thể ký kết khế ước với ngài, trở thành tử sĩ.

Sống vì để chết, là lời nói của những người cao cao tại thượng, nhưng khi kế hoạch của Bệ hạ bắt đầu, Hoa Nương không chút do dự đăng ký tham gia, không phải vì sợ quyền lực của Bệ hạ, mà là thật tâm thuần phục Bệ hạ.

Lúc đó đã là Nam Tấn năm thứ hai mươi ba, cũng là năm thứ hai mươi ba sau khi Bệ hạ lên ngôi, Bệ hạ đã làm rất nhiều chuyện cho dân chúng, thậm chí ngài còn cho người mang những hạt giống tốt từ những đất nước xa xôi về khiến dân chúng đủ ăn đủ mặc, ngài còn hủy bỏ tập tục an táng người sống theo người chết ở đất nước này.

Đối với lê dân bách tính, đây là những điều mà họ không bao giờ dám nghĩ đến.

Khi đó, không chỉ có hoàng tộc mà đến cả những gia đình giàu có, khi gia chủ chết cũng bắt buộc rất nhiều người hầu chết theo, mạng người lúc này còn không bằng cỏ rác…

Những thường dân như bọn họ, chỉ cần nguyện ý trở thành tử sĩ của Bệ hạ, thì có thể được an táng ở Đế lăng, làm rạng rỡ tổ tông, là một vinh hạnh rất lớn!

Hoa Nương quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, cho dù là lúc vừa được sống lại thấy Cửu thiên tuế, cô cũng rất lạnh nhạt, nhưng hiện tại, cách một cánh cửa, nghĩ đến bên trong chính là Bệ hạ mà cô sùng bái kính trọng, Hoa Nương lệ rơi đầy mặt, hận không thể móc tim ra cho Bệ hạ để bày tỏ tấm lòng của mình.

Cuối cùng, Vạn cô cô không chịu nổi hành động của Hoa Nương nữa nên kéo cô lên, để Hoa Nương đi trang điểm lại, chờ lát nữa cung nghênh Bệ hạ.

Không phải bà khinh thường Hoa Nương, mà bà có cảm giác mơ hồ là đã từng nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc này ở đâu đó…

Liếc nhìn Tần Nhạc Văn đang đứng bên cạnh, đôi mắt phượng của Tần Nhạc Văn đầy vẻ lạnh lùng, đâu giống dáng vẻ nũng nịu trước mặt Bệ hạ? Là một người con trai, cho dù xinh đẹp cũng sẽ không để người khác cảm thấy giống con gái.

Chân Lan Sơ cũng liếc nhìn Hoa Nương đang lấy khăn tay lau nước mắt, sau đó lén nhìn Cửu thiên tuế, đột nhiên cô lại nhớ đến dáng vẻ Cửu thiên tuế quỳ bên đầu gối Bệ hạ khóc lóc, dáng vẻ đó…không phải là như một khuôn đúc ra với Hoa Nương à?

Trong lúc nhất thời, Vạn Quỳnh Lan và Chân Lan Sơ nhìn Tần Nhạc Văn bằng ánh mắt phức tạp, còn Tần Nhạc Văn thì vẫn giữ dáng vẻ chững chạc đàng hoàng như cũ.

“Chúng ta cần bẩm báo việc này cho Bệ hạ. Có triệu hồi những người khác hay không là do Bệ hạ quyết định, chúng ta không thể tự tiện.”

Câu này được Vạn Quỳnh Lan và Chân Lan Sơ ủng hộ, dù sao căn nhà này nhỏ như vậy, nếu có thêm người đến chắc chắn không đủ chỗ ở, hơn nữa còn tạo thêm phiền phức cho Bệ hạ, thà chỉ có bọn họ thôi còn hơn.

Hơn nữa, việc làm hộ khẩu ở thế giới này cũng rất phức tạp, một hai người thì không sao, nhưng nhiều người thì sợ sẽ không đăng kí được hộ khẩu.

Tất cả mọi người ăn ý quyết định xong, Hoa Nương đi sửa sang lại bản thân, thật ra chỉ rửa mặt, không có dụng cụ để trang điểm lại nhưng Hoa Nương vẫn rất xinh đẹp.

Tần Nhạc Văn đến phòng bếp kiểm tra tiến độ nấu nướng của Vương Ngự trù rồi mới đến đứng trước cửa phòng của Tần Nguyên.

Hôm qua phải quay phim cả ngày, quá mệt mỏi, Tần Nguyên không ngờ thân thể trẻ trung của mình lại yếu đuối như vậy, mới quay phim một ngày mà đã mệt mỏi đến như thế, ngủ say một đêm, đến sáu giờ rưỡi mới tỉnh dậy.

Mở mắt ra, phát hiện ánh nắng ban mai đã chiếu vào phòng, vừa dịu dàng vừa ấm áp, Tần Nguyên xốc chăn lên thì cửa phòng đã mở ra.

“Bệ hạ, thần hầu hạ ngài thay quần áo.”

Không sai, chỉ cần một âm thanh nhỏ Tần Nhạc Văn cũng có thể nghe được, huống chi, trong lòng hắn đã quyết định, thời gian hắn có thể ở bên cạnh Bệ hạ càng ngày càng ít, Tần Nhạc Văn rất trân quý khoảng thời gian còn lại này.

“Ừ.”

Tần Nguyên cố gắng để mình tỉnh táo, sau đó dưới sự hầu hạ của Tần Nhạc Văn mặc quần áo, đánh răng rửa mặt, dù đã đến hiện đại, nhưng trình tự vẫn y như ở Nam Tấn.

Sáng sớm dậy, Tần Nguyên bắt đầu ngày mới bằng bữa sáng đầy đủ, không thể không nói, Vương Ngự trù nấu ăn rất ngon, lúc ở Nam Tấn, hắn chỉ cần miêu tả hai câu, Vương Ngự trù đã có thể làm ra món ăn hắn muốn, đến hiện đại, đồ ăn Vương Ngự trù làm càng đa dạng hơn.

Chỉ một bữa sáng đơn giản mà nhìn như quần anh hội tụ, nếu không phải đang ở nhà thì hắn còn tưởng đang ở nhà hàng có sao Michelin.

*Quần anh hội tụ: nhiều anh hùng tụ hội lại một chỗ, hàm ý ở trên là nhìn như những món ăn nổi tiếng, mắc tiền,..

Sau khi ăn sáng xong, Tần Nguyên để cho những người khác ăn, lúc này Tần Nhạc Văn chợt quỳ xuống.

“Bệ hạ, thần có tội.”

Tần Nhạc Văn nhận sai trước, Vạn Quỳnh Lan và Chân Lan Sơ đứng bên cạnh cũng không nói gì.

Tần Nguyên đã lâu không nhận kiểu hành lễ này, thấy Tần Nhạc Văn quỳ xuống cũng sửng sờ.

“Nhạc Văn, người phạm vào tội gì rồi? Còn phải quỳ xuống?”

Vào cuối thời Nam Tấn không còn phổ biến việc quỳ gối nữa, chỉ có những triều thần mắc tội nghiêm trọng mới phải quỳ.

“Bệ hạ, thần tự mình triệu hồi Hoa Nương – Uyên Ương lâu ở kinh thành đến đây, xin Bệ hạ giáng tội.”

Tần Nhạc Văn không giấu giếm chuyện này mà trực tiếp báo cáo.

Sau đó, một cô gái mặc váy đỏ đi từ phòng khách tới, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Tần Nguyên, cũng quỳ xuống.

“Nô tài Hoa Nương, bái kiến Bệ hạ, Bệ hạ Vạn phúc kim an.”

Cô hành đại lễ, quỳ trên mặt đất giống Tần Nhạc Văn.

Tần Nguyên ngồi trên ghế nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc của Hoa Nương thì nhớ tới Uyên Ương lâu là nơi nào…

Đây không phải là thanh lâu ở Nam Tấn à? Hoa Nương này, hình như là thuộc hạ của Tần Nhạc Văn, cũng là tử sĩ của hắn.

Không nghĩ đến Nhạc Văn cũng có thể triệu người ở Nam Tấn đến đây.

Trong nhất thời, Tần Nguyên cau mày, bầu không khí trở nên căng thẳng, Vạn Quỳnh Lan và Chân Lan Sơ đứng đó cũng không dám lên tiếng.

Tuy lúc này Tần Nguyên đang mặc quần áo hiện đại, nhưng vẫn mang đến cho người khác một cảm giác áp bức mãnh liệt, khiến nhịp tim của họ đập liên hồi.

Nhưng thực tế?

Ánh mắt Tần Nguyên nhìn Hoa Nương, trong lòng cực kì khϊếp sợ.

Không thể nào? Hiện tại trong nhà đã có thêm bốn người, giờ lại thêm một người nữa, nuôi sao nổi đây? Hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp, chắc cần phải trưng diện đúng không? Hắn nuôi không nổi a…

Bọn Nhũ mẫu đến đây thì còn bình thường, nhưng còn Hoa Nương, hắn không gặp được mấy lần, sao có thể đến đây? Bị Nhạc Văn triệu tới?

“Nhạc Văn, sao Hoa Nương đến được đây? Rõ ràng trẫm chỉ mới gặp mấy lần?”

Tần Nhạc Văn quỳ dưới đất, nói đáp án mà hắn đã chuẩn bị sẵn ra.

“Bẩm Bệ hạ, Hoa Nương là tử sĩ của ngài, năm đó Bệ hạ từng hứa, sau khi tử sĩ chết thì sẽ được an táng trong Đế lăng, chúng thần có thể theo Bệ hạ đến thế giới này, chắc là bởi vì đều được an táng trong Đế lăng…”

Nói đến cái này, Vạn Quỳnh Lan và Chân Lan Sơ đang đứng bên cạnh cũng quỳ xuống, cảm kích Bệ hạ cho các cô thêm một sinh mệnh mới.

À ~ thì ra là như vậy! Tần Nguyên yên tâm hơn, lúc hắn ở Nam Tấn, cảm thấy tục lệ bắt người sống an táng theo quá tàn nhẫn nên sửa lại để cho mọi người sau khi chết mới được an táng chung, bây giờ nhớ đến thấy cũng không tệ.

Nghĩ vậy, Tần Nguyên cũng không trách tội Tần Nhạc Văn.

“Đứng lên hết đi, trẫm cũng không muốn trách tội các ngươi, chỉ là tình huống ở đây rất khác so với Nam Tấn, các ngươi cần thích nghi với thế giới này, sau khi có cuộc sống ổn định ở đây thì mới triệu hồi thêm người đến, không nên hấp tấp.”

Có thêm người đến thì trẫm sẽ không nuôi nổi nữa a…

A, không chỉ nuôi không nổi, mà chỉ sợ cục công an sẽ mời hắn đến uống trà nha.

Bây giờ Tần Nguyên chỉ là một người bình thường, lúc trước, hắn chăm lo cho các thần dân ở Nam Tấn, hiện tại lại trở thành một người bình thường, tâm tình của hắn cũng không tệ, cũng không muốn làm chuyện kỳ quái gì ở thế giới này.

Nếu người Nam Tấn đến đây càng ngày càng nhiều, hắn sẽ không bảo vệ được.

Đến lúc đó, dù là vì hộ khẩu, hay là vì sự ổn định và hòa bình của đất nước, hắn cũng phải báo cáo chuyện này cho chính phủ.

Về phần chính phủ có tin chuyện hắn đã xuyên đến một triều đại không có thật hay không thì đó là chuyện của chính phủ.

Tần Nguyên đã sống hơn một trăm năm, đã từng là Hoàng đế của Nam Tấn, bây giờ là khoảng thời gian về hưu của hắn.

Được Bệ hạ miễn tội, đám người Vạn Quỳnh Lan yên tâm hơn rất nhiều, sau đó Tần Nguyên ra khỏi nhà ăn để những người còn lại dùng bữa, đứng trong phòng ngủ, nghĩ đến căn nhà rộng 120 mét vuông của hắn có đến sáu người ở, lập tức cảm thấy việc kiếm tiền càng thêm gấp gáp…