Tôi Trở Lại Với Mười Vạn Tử SĨ

Chương 20: ‘Đáy Huyệt hận’

*Tử ©υиɠ(紫宫): hay còn được gọi là Thiên đình (天廷) hay Thiên cung (天宫), Tử Vi cung (紫微宫) là trung tâm quyền lực chính trị, chính quyền trung ương ở một vài triều đại, thần thoại của Trung Quốc.

Sau khi Dư Triều kích động xong, về đến nhà thì đã hơn chín giờ, Vân Nhàn để đèn lại cho Dư Triều, mỗi lần Dư Triều đi làm về khuya thì nhà hắn luôn sáng đèn chờ hắn về, khiến Dư Triều luôn cảm thấy có cảm giác gia đình.

Xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào nhà, không phải vì say mà là gì quá mức kích động, không thể khống chế được bản thân, lúc đang thay giày trước cửa, Vân Nhàn nghe thấy âm thanh nên đi từ phòng ngủ ra nhìn.

Bà mặc một bộ váy ngủ màu tím sậm, nhìn thấy chồng về, quan tâm hỏi.

“Anh đưa A Nguyên về nhà chưa? Ăn cơm chưa? Có uống rượu không?”

Tuy biết rằng chồng đưa A Nguyên đi gặp lãnh đạo nên sẽ không tùy tiện uống rượu nhưng Vân Nhàn vẫn có chút lo lắng.

“Ừ, A Nguyên về nhà rồi, anh ăn cơm chung với A Nguyên rồi đưa nó về, sao uống rượu được?”

Đổi giày xong, Dư Triều liền sáp lại ôm vợ mình vào ngực, Vân Nhàn tràn đầy bất đắc dĩ, đều là vợ chồng đã lâu, chồng vẫn còn những hành động thân thiết như vậy, nhưng bà cũng không từ chối, mặc cho chồng ôm.

“Làm sao vậy? Hôm nay có chuyện gì tốt à?”

Hôm qua bà nghe nói, lần này chồng bà nhất định sẽ được thăng chức, chuyện này cũng đã khiến Vân Nhàn rất vui vẻ, cộng thêm chuyện thành tích của Tần Nguyên, Vân Nhàn xem mình như một người mẹ đi khoe khoang con cái khắp nơi.

Nhưng bà cũng biết, có một vài người bề ngoài thì chúc mừng, khen ngợi nhưng sau lưng lại ngầm nói A Nguyên cũng không phải con ruột của bà, vợ chồng bà đang lừa mình dối người thôi.

Vân Nhàn rất thích Tần Nguyên, bà thấy Tần Nguyên đáng thương không cha không mẹ, tất nhiên là cực kì quan tâm cậu.

“Là một chuyện rất tốt, chuyện cực kì trọng đại.”

Hung hăng ôm vợ, Dư Triều vui vẻ đến nỗi không khống chế được nhịp tim đang rối loạn của mình, cúi đầu hôn một cái thật mạnh lên tóc vợ, vui vẻ nói.

“Là liên quan đến A Nguyên, em đoán xem là chuyện tốt gì?”

Nhắc đến Tần Nguyên, Vân Nhàn cũng lập tức vui vẻ, ngẩng đầu nhìn chồng.

“Có phải A Nguyên chọn được trường rồi không? Là đại học Thượng Kinh hay đại học Tinh Hoa.”

Dù sao với thành tích của A Nguyên, muốn chọn trường đại học nào trong nước cũng đều được, nhớ đến chuyện hai giảng viên tuyển sinh của Thượng Kinh và Tinh Hoa xém chút đánh nhau vì Tần Nguyên, Vân Nhàn đặc biệt tự hào.

“Không phải chuyện này, A Nguyên vẫn chưa chọn được trường, là chuyện khác.”

Dư Triều bế vợ lên, Vân Nhàn không phản ứng kịp chỉ giật mình ôm cổ chồng, sau đó cùng chồng ngồi xuống ghế sô pha, hiếu kì nhìn vẻ mặt cười tủm mỉm của Dư Triều.

“Không phải thì là chuyện gì?”

Chuyện gì mà có thể khiến chồng bà cao hứng đến như vậy?

Lúc này Dư Triều mới ngưng cười, nhìn vợ, chững chạc nói.

“A Nhàn, em lấy anh nhiều năm nay, anh biết em đã chịu nhiều ủy khuất, cũng trách anh khiến chúng ta không thể có con nên mới xem A Nguyên như con trai ruột, đứa trẻ đó có ơn tất báo, biết chúng ta coi nó như ruột thịt, hôm nay lúc đưa nó về, nói đến tiệc tri ân, nó bỗng nhiên nói muốn nhận chúng ta làm cha mẹ ruột, tiệc tri ân cũng là tiệc nhận thân, em vui không?”

Chuyện không thể có con khiến Dư Triều luôn cảm thấy có lỗi với Vân Nhàn, giờ này, hắn nhìn chằm chằm sắc mặt của vợ, quả nhiên khi nghe xong, mắt Vân Nhàn liền sáng rực lên.

“Anh nói A Nguyên muốn nhận em làm mẹ? Là mẹ ruột?”

Vân Nhàn thật sự rất vui, bà đã từng cân nhắc đến chuyện nhận nuôi A Nguyên, nhưng sau khi cha mẹ Tần Nguyên qua đời đã đến lại cho cậu một căn nhà, vì phòng ngừa người khác lời ra tiếng vào, Vân Nhàn đành gác chuyện này lại, nhưng vợ chồng bà cũng lén lút tiết kiệm tiền, nghĩ đến lúc Tần Nguyên cưới vợ, họ có thể cho cậu.

Chỉ là không nghĩ đến, chuyện này lại bị A Nguyên nói ra…

“Ừ, nó nói nó vẫn luôn xem chúng ta như cha mẹ ruột, sau tiệc nhận thân sẽ đổi cách gọi, lần này, chúng ta phải làm buổi tiệc này sao cho nở mày nở mặt, để mọi người đều biết, con trai chúng ta tài giỏi như thế nào.”

Dư Triều cực kì kích động, dựa theo năng lực hiện tại của Tần Nguyên, có thể không cần nhận bọn họ làm cha mẹ, tự bản thân cậu cũng có thể tự do phát triển, nhưng đứa nhỏ này lại là một người rất tốt, mấy hôm nay hắn đưa đón Tần Nguyên, xem như cũng được không ít chỗ tốt, bây giờ cậu còn lấy danh nghĩa thủ khoa toàn quốc nhận bọn họ làm cha mẹ, chuyện này mà truyền ra sẽ là một chuyện cực kì tốt.

“Ông xã, anh nói đúng, em chắc chắn sẽ lo liệu việc này thật tốt, mẹ em có một nhà hàng, nếu nói chuyện này cho họ biết, họ nhất định sẽ rất vui vẻ…”

Vân Nhàn cũng kích động hôn lên mặt chồng mấy cái, vui vẻ đến mức quên luôn tuổi tác, dù sao bỗng nhiên được làm mẹ, sao Vân Nhàn không cao hứng cho được?

Thế là sau khi được vợ mình hôn mấy cái, Dư Triều đã bị vợ bỏ rơi, Vân Nhàn vội vàng gọi về cho mẹ mình thông báo tin tốt này, còn có cha mẹ chồng, trong vòng một đêm, người nhà và bạn bè của hai vợ chồng Dư Triều đều biết, thủ khoa toàn quốc Tần Nguyên muốn làm nhận hai người làm cha mẹ, còn là loại có tên trên sổ hộ khẩu!

Dù sao…Tần Nguyên vẫn chưa trưởng thành nha~

Bên này có người một đêm không ngủ, bên kia cũng có người bận rộn.

Sau khi Phú Dụ Sâm quay video quảng cáo cho trường học, liền bắt đầu dùng tốc độ nhanh nhất để lo phần hậu kỳ, đặc biệt là hai ngày sau khi quay xong thì thấy được tin tức Tần Nguyên là thủ khoa toàn quốc trên hotsearch cũng tấm tắc khen ngợi, không ngờ đứa nhỏ này không những có một khuôn mặt đẹp mà thành tích cũng đủ treo hắn lên đánh.

Trách không được hiệu trưởng luôn cảnh cáo hắn không nên *khinh cử vọng động, lôi kéo Tần Nguyên vào giới giải trí, đứa nhỏ này nếu đào tạo tốt thì có thể sẽ trở thành một nhân tài của quốc gia!

*Khinh cử vọng động: hành động thiếu suy nghĩ; manh động (cử động khinh xuất, hành động ngông cuồng không thận trọng cân nhắc mà liều lĩnh hành động).

Vì chuyện này, hắn còn gọi điện về trường để hỏi thăm, kết quả là buộc phải nghe một trận nói khoác của hiệu trưởng, khoe khoang xong còn hối hận nói không chịu dẫn Tần Nguyên tham gia một vài cuộc thi để tăng điểm, bằng không thì không chừng điểm của cậu còn có thể trên 750!

Phải biết điểm của Tần Nguyên là tròn 739 nha~

Lúc trước, trường bọn họ có một suất ưu tiên của đại học Thượng Kinh, nhưng suất ưu tiên này được trao cho một cô bé có điều kiện kém hơn Tần Nguyên, cũng vì chiếu cố đến học sinh ưu tú trong trường, nói cách khác nếu Tần Nguyên có suất ưu tiên này, 739 điểm thêm 30 điểm của đại học Thượng Kinh thì tổng điểm đã có thể cao hơn cả mức điểm quy định.

Nhưng Tần Nguyên là phát huy tốt đột xuất, căn cứ vào lời nói của hiệu trưởng Trịnh, Tần Nguyên luôn đứng đầu trong các kỳ thi ở trưởng nhưng trên thực tế cũng chỉ khoảng 690 điểm, không nghĩ đến, lần này lại trực tiếp bùng nổ, tạo được một thành tích nghịch thiên!

Huồng chi, đề thi lần này rất khó, học sinh đứng hạng hai được 711 điểm, còn kém Tần Nguyên gần 30 điểm!

Lần này, Tần Nguyên nổi tiếng, thành phố của Tần Nguyên là Lâm thành cũng nổi tiếng theo, lên hotsearch rất nhiều lần.

Đây là lần đầu tiên sau trăm năm Lâm thành có thủ khoa toàn quốc, nếu không phải Dư Triều ngăn cản, thì tiền thưởng mà Tần Nguyên nhận được đừng nói là hơn một triệu, sợ cũng phải chừng mấy triệu.

Vừa hút thuốc vừa chỉnh sửa video quảng cáo, video có tên là ‘Đăng khoa hậu’, rất phù hợp với bài thơ mà Tần Nguyên viết, dù sao với thành tích này của Tần Nguyên cũng được xem là một *tiểu đăng khoa.

*Tiểu đăng khoa: Bài thơ ‘Đăng khoa hậu’ được viết khi tác giả thi đậu *Tiến sĩ, nam chính không đậu tiến sĩ mà đậu đại học nên nói là tiểu đăng khoa.

*Tiến sĩ: Muốn đậu tiến sĩ thời xưa cần rất nhiều yêu cầu, rất khó đậu tiến sĩ, ai đỗ thì là người thực sự có tài, được vinh hiển, được xã hội tôn quý, được Triều đình trọng dụng, một số còn được vua ban gả công chúa, quận chúa... Ở Văn miếu Quốc tử giám (Thăng Long - Hà Nội), hiện có 82 bia, ghi danh 1.304 Tiến sỹ các đời Lê Sơ, Mạc, Lê Trung hưng (1442 -1779). Có tài liệu nói có 116 bia, nhưng đến nay chỉ lưu giữ được 82 bia. Còn ở Văn miếu Huế có 32 bia ghi danh 293 Tiến sỹ triều Nguyễn. Tiến sỹ được bổ nhiệm làm quan cấp tỉnh và cấp trung ương. Nhiều người làm đến chức Thượng thư, hoặc quan đứng đầu Quốc Tử giám, Hàn lâm viện, có người làm đến chức Tể tướng, có người trở thành tướng giỏi (như Nguyễn Quán Nho, Lê Như Hổ, đời nhà Lê). Có người là Lưỡng quốc Trạng nguyên như Mạc Đỉnh Chi (đời nhà Trần), Nguyễn Trực, Nguyễn Đăng Đạo (đời nhà Lê Trung hưng)... Tất cả đều có công đối với triều định, với đất nước. Nhiều người đã trở thành danh nhân như Nguyễn Trãi, Chu Văn An, Lê Quý Đôn, Nguyễn Bỉnh Khiêm, Lương Thế Vinh...

Nghĩ đến chuyện của Tần Nguyên khiến Phú Dụ Sâm chợt nhớ đến cậu bé mà hắn gặp được lúc đưa Tần Nguyên về.

Đúng vậy, chính là cậu bé.

Làm đạo diễn trong giới giải trí, Phú Dụ Sâm đã từng nhìn thấy không ít tuấn nam mỹ nữ, nhưng người đẹp giống như Tần Nhạc Văn khiến hắn chỉ gặp một lần đã không quên được thì hầu như không có một ai.

Đã mấy ngày trôi qua, Phú Dụ Sâm vẫn còn nhớ đến khuôn mặt kiều diễm dưới ánh trăng của Tần Nhạc Văn, hắn không thể quên được.

Người như vậy, nếu gặp một lần, sợ cả đời này cũng khó quên được.

Mà người như vậy, cũng cực kì phù hợp với giới giải trí.

Thứ minh tinh trong giới giải trí cần nhất chính là khuôn mặt như vậy, có thể khiến khán giả nhớ kỹ thì cho dù là một bình hoa cũng được xem là thành công.

Đêm hôm đó, Phú Dụ Sâm đưa thông tin liên lạc cho đối phương, nhưng cũng không có hy vọng đối phương sẽ gọi cho hắn.

Lúc quay quảng cáo, chỉ nhìn quần áo của Tần Nguyên liền biết giá cả không hề rẻ, người bên cạnh Tần Nguyên chỉ sợ trong nhà cũng không thiếu tiền bằng không cũng không thể có một khuôn mặt như vậy, nhìn bộ dáng đó, chắc chắn không xuất thân từ một gia đình nghèo.

Nhưng càng biết không thể thì Phú Dụ Sâm càng nghĩ về nó.

Sau khi chỉnh sửa xong video, hắn nhớ đến ba ngày sau là tiệc tri ân của Tần Nguyên, hắn định lúc đến đó đưa video cho hiệu trưởng xem, nếu ổn thì có thể đăng lên.

Sau khi lưu video, Phú Dụ Sâm mở một tập tài liệu, là kịch bản của một bộ phim, là của Đàm Tử Minh – một biên kịch nổi danh trong giới, cũng là kịch bản mà hắn chuẩn bị quay.

Phú Dụ Sâm mở tài liệu, mấy chữ đầu tiên đập vào mắt cũng là tên của bộ phim – ‘Tử ©υиɠ hận’.

Kịch bản này cũng không xa lạ với mọi người, kể về câu chuyện nổi tiếng trong lịch sử của chị em Mộ Dung là công chúa Thanh Hà và Mộ Dung Xung, một câu chuyện tình yêu trong cung cấm, nước mất nhà tan, sủng ái kẻ thù, đấu đá, tranh giành ngôi vị.

Ngay khi đọc được kịch bản này, Phú Dụ Sâm đã nhìn thấy cốt truyện tinh diệu, tràn đầy cảm xúc thăng trầm, yêu hận tình thù đều đủ.

Trước khi nhận quay video quảng cáo cho trường, Phú Dụ Sâm đang tìm kiếm đầu tư cho bộ phim này, bản thân hắn cũng đã đầu tư ba nghìn vạn, với danh tiếng của hắn và Đàm Tử Minh cũng đã thu hút được ba trăm triệu nên hắn đã bắt đầu chuẩn bị quay, trong đó người diễn vai Hoàng đế chính là Ảnh đế Bùi Tử Hằng – minh tinh nổi tiếng nhất hiện nay, những diễn viên khác vẫn chưa quyết định.

Nếu không gặp Tần Nhạc Văn, Phú Dụ Sâm sẽ chọn một vài nam nghệ sĩ tuyến ba có chút danh tiếng, hoặc đến Học viện điện ảnh để tìm một vài nam sinh về rèn luyện, nhưng sau khi gặp Tần Nhạc Văn, Phú Dụ Sâm mới biết, vì sao khi Phù Kiên vừa gặp chị em Mộ Dung đã nổi lòng tham, sau khi sủng hạnh người chị lại tiếp tục sủng hạnh cả người em.

Trên thế giới này, thật sự có một người con trai đẹp đến cả nam nhân cũng rung động.

Chỉ khi Tần Nhạc Văn diễn nhân vật này mới khiến Phú Dụ Sâm tin tưởng Phù Kiên không thể kiểm soát được bản thân.

Nghĩ vậy, Phú Dụ Sâm quyết định lúc ở tiệc tri ân sẽ thử mời lại một lần nữa.

Lỡ đâu?

Lỡ đâu người nhà của đứa nhỏ đó đồng ý cho nó vào giới giải trí thì sao?

Nếu thật sự không được, hắn chỉ có thể đập tiền!

Tác giả có lời muốn nói: ‘Tử ©υиɠ hận’ viết từ ‘Tấn thư’. ‘Tấn thư’ từng ghi lại: Phù Kiên diệt Yên, chị Mộ Dung Xung là công chúa Thanh Hà năm đó 14 tuổi, có nhan sắc nên được nạp vào hậu cung. Mộ Dung Xung năm đó mới 12, nhờ dung mạo xuất chúng nên cũng được sủng hạnh. Tỷ đệ độc sủng, cung nhân cấm vào. Lúc bấy giờ, Thành Trường An nổi lên một bài ca: “Nhất thư phục nhất hung, song bay vào tử ©υиɠ” – “Hai con phượng hoàng một đực một cái cùng bay vào tử ©υиɠ”. Vương Mãn can ngăn, Phù Kiên bèn để Mộ Dung Xung xuất cung.

**Khi nhắc đến giai thoại về các Hoàng đế có sở thích lệch lạc thì hậu thế vẫn thường nhớ đến câu chuyện của Phù Kiên – vị vua từng phải nhận "báo ứng" bởi chính hành động ấu da^ʍ của mình.

Phù Kiên (337 – 385), tự Vĩnh Cố, là Hoàng đế của nước (Tiền) Tần trong thời kỳ Ngũ Hồ thập lục quốc của lịch sử Trung Hoa. Mùa đông năm 370, Phù Kiên cho quân giao chiến với nước Tiền Yên của hoàng tộc Mộ Dung. Bấy giờ nhờ vào số lượng quân số vượt trội, quân Tiền Tần đã thắng trận, nước Tiền Yên cũng chính thức bị diệt vong. Trong số những hoàng tộc vong quốc này, có một nhân vật đã lọt vào mắt xanh của Hoàng đế Phù Kiên ngay từ khi còn rất nhỏ tuổi. Đó chính là Mộ Dung Xung – con trai của Hoàng đế Mộ Dung Tuấn thuộc nước Tiền Yên trước đó.

Mộ Dung Xung (359 – 386), tiểu tự Phụng Hoàng, là con của Tiền Yên Đế Mộ Dung Tuấn, mẹ là Hoàng hậu Khả Túc Hồn thị. Ông vốn xuất thân từ tộc Tiên Ti và sau này trở thành vị quân chủ thứ hai của nước Tây Yên. Khi đất nước bị tiêu diệt, ông chưa tròn 12 tuổi. Tương truyền rằng ông từ nhỏ đã sở hữu tướng mạo tuấn mỹ, thậm chí còn được xếp vào một trong những mỹ nam nổi tiếng trong lịch sử Trung Hoa xưa.

Về số phận của ông sau khi vong quốc, "Tấn thư" từng ghi lại: "Phù Kiên diệt Yên, chị Mộ Dung Xung là công chúa Thanh Hà năm đó 14 tuổi, có nhan sắc nên được nạp vào hậu cung. Mộ Dung Xung năm đó mới 12, nhờ dung mạo xuất chúng nên cũng được sủng hạnh".

Có lẽ, chính dung mạo trời ban đã khiến Mộ Dung Xung lọt vào tầm ngắm của Phù Kiên. Điều đáng nói là năm ấy ông mới hơn mười tuổi, còn Phù Kiên thì đã ngoài ba mươi. Hơn nữa, "nạn nhân" của vị Hoàng đế có sở thích ấu da^ʍ này chẳng những chỉ có mình Mộ Dung Xung mà còn có Thanh Hà công chúa năm đó mới chỉ 14 tuổi. Mối thù nước mất nhà tan còn chưa nguôi ngoai, Mộ Dung Xung đã bị chính kẻ thù của mình làm nhục. Đây chính là lý do khiến vị vương gia thất thế ấy ôm mối hận thấu xương với kẻ đã lạm dụng mình.

Hành động trái với luân thường đạo lý của Phù Kiên chẳng những khiến hoàng tộc họ Mộ Dung bất bình mà còn vấp phải sự phản đối kịch liệt của Vương Mãn – một đại thần trong triều Tiền Tần lúc bấy giờ. Thế nhưng ngay cả khi trọng thần liên tục can ngăn thì cũng phải tới 3 năm sau, Phù Kiên mới trả lại tự do cho Mộ Dung Xung bằng cách để ông xuất cung.

Hai năm sau đó, Mộ Dung Xung trở thành Thái thú Bình Dương ở tuổi 17. Dù vậy, quãng đời đầy khuất nhục mà Phù Kiên đem lại vẫn khiến ông không cách nào nguôi ngoai sự thù hận.

Năm 383, nhân cơ hội Tiền Tần suy yếu, Phù Kiên trọng thương sau trận thua với Đông Tấn, hoàng tộc Mộ Dung đã nổi dậy chống Tần, Mộ Dung Xung cũng nằm trong số đó. Tuy nhiên không lâu sau ông đã bị quân Tiền Tần đánh bại và phải chạy tới nương nhờ thế lực của anh trai Mộ Dung Hoằng.

Năm 384, Mộ Dung Xung được nghĩa quân tôi lên làm lãnh đạo mới sau cái chết của anh trai. Phù Kiên sau đó vừa muốn nghị hòa lại muốn nối lại tình xưa với ông nên đã gửi tặng một chiếc cẩm bào và còn cố ý chuyển tới những lời đầy sắc dục: "Hôm nay trẫm tặng khanh chiếc cẩm bào này để biểu đạt sự quan tâm của trẫm dành cho khanh. Khanh làm sao có thể một sớm một chiều mà quên đi tình xưa nghĩa cũ giữa chúng ta?".

Năm 385, sau khi nghe tin người anh trai thứ hai là Mộ Dung Vĩ bị Phù Kiên gϊếŧ chết, Mộ Dung Xung đã lên ngôi xưng đế. Không lâu sau đó, ông dẫn quân bao vây thành Trường An – kinh đô của Tiền Tần và cũng là nơi Phù Kiên đang cố thủ. Vào mùa thu cùng năm, Phù Kiên đã bị chính những phản quân của mình siết cổ cho tới chết sau một thời gian ngắn chạy loạn. Gia quyến của ông sau đó phần lớn đều tự sát. Mặc dù cái chết của Phù Kiên đã giúp Mộ Dung Xung rửa được mối hận, nhưng mối quan hệ trong quá khứ vẫn trở thành vết đen khó gột rửa đối với cuộc đời và tên tuổi của ông.

Một số tài liệu lịch sử ghi lại, kể từ khi đem quân đi đánh Trường An, tính cách của Mộ Dung Xung dần có nhiều thay đổi tiêu cực. Ông trở nên thất thường và hay hành xử theo ý kiến cá nhân của mình chứ không quan tâm tới những lời can gián từ thuộc hạ.

Tới năm 386, một năm sau khi Phù Kiên bị gϊếŧ, Mộ Dung Xung cũng vong mạng trong tay chính những thuộc hạ phản phúc của mình khi mới 27 tuổi. Ông được truy phong làm (Tây) Yên Uy Đế và được sử sách công nhận là vị vua thứ 2 của nước Tây Yên trong giai đoạn Ngũ Hồ thập lục quốc.

Giờ đây mỗi khi nhắc tới giai thoại của Phù Kiên và Mộ Dung Xung, hậu thế vẫn thường cho rằng cái chết của Phù Kiên thực chất là báo ứng cho những gì mà ông đã từng làm lúc sinh thời. Về phần Mộ Dung Xung, ngay cả khi đã báo thù rửa hận thì những gì mà quá khứ khuất nhục đem lại cũng khiến ông không thể có được một cuộc sống yên ổn.

Có ý kiến còn cho rằng, chính những ám ảnh về một thời tuổi thơ bị lạm dụng đã khiến tính cách của Mộ Dung Xung biến đổi theo chiều hướng tiêu cực. Bên cạnh đó, mối quan hệ với Phù Kiên còn ảnh hưởng đến danh tiếng của Mộ Dung Xung và biến ông trở thành vị Hoàng đế duy nhất trong lịch sử Trung Hoa từng có xuất thân là nam sủng.